• 12,781

Chương 51: CƠ THỂ CỦA GIẢN THÙ HÀNH ĐỘNG NHANH HƠN SUY NGHĨ CỦA NÃO BỘ MỘT BƯỚC


Khi trời gần sáng, Giản Thù tỉnh dậy đi toilet. Vừa được hai bước, cô đã nhìn thấy có người đang ngủ trên ghế sô pha, bèn lập tức bước 8nhẹ chân hơn. Lúc thằng nhóc kia phi đến trước mặt cô đi lòng vòng, cô cũng vội ôm nó lên, nhẹ nhàng đặt nó lại vào trong ổ rồi khẽ xo3a cái đầu nhỏ xinh của nó.

Thằng nhóc ngáp một cái thật dài, nằm bò trên tấm đệm mềm, mắt mơ màng buồn ngủ nhìn cô.

Giản9 Thù đứng dậy, quay lại phòng ngủ ôm một chiếc chăn đi ra, nhẹ đắp lên người Phó Thời Lẫm.
Giản Thù ngây người:
Ăn… ăn không ngon ạ?

Phó Thời Lẫm khẽ ho một tiếng, rót cốc nước uống rồi mới hỏi:
Em cho bao nhiêu muối vào vậy?

Giản Thù sửng sốt, tự gắp một đũa ăn rồi vội vàng nhổ luôn ra.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại mỗi tiếng tim của cô đang đập mỗi lúc một nhanh hơn…
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Ngồi định thần một lúc đến khi bình tĩnh lại, Giản Thù hơi chột dạ nhìn về phía anh. Anh chàng kia không có chút phản ứng gì, vẫn giữ nguyên tư thế ngủ như vừa rồi.
Giản Thù khẽ nhếch môi, trong lòng có chút hí hửng vì vừa làm thành công một chút chuyện hơi xấu xấu. Cô hơi dịch người về phía trước, lại gần anh thêm một tí nữa.
Cô cứ ngồi yên lặng ngắm nhìn anh như vậy. Ngắm nhìn hàng lông mày của anh, ngắm nhìn đôi mắt của anh, ngắm nhìn đôi môi anh… Mỗi một chi tiết đều là dáng vẻ mà cô yêu thích cả.
Thật ra Phó Thời Lẫm không giỏi ăn nói chút nào, có đôi lúc còn ngoan cố như hóa thạch vậy, không hiểu mấy chuyện tình cảm lãng mạn một cách cùng cực.
Giản Thù vừa quay người lại đã thấy anh đang đứng đó. Cô nở một nụ cười thật tươi, nói:
Anh dậy rồi à, em sắp nấu xong cơm rồi đây. Anh đi rửa ráy mặt mũi đi, em dọn loáng một cái là ăn được rồi.

Phó Thời Lẫm gật đầu, đi vào trong phòng tắm.
Lúc đánh răng, anh phát hiện ra trên bồn rửa mặt của mình đặt đầy đồ dùng của cô, tay anh hơi khựng lại giữa không trung, người cũng hơi cứng ngắc.
Ánh nắng buổi sáng sớm hơi chói mắt, đôi lông mày rất dễ nhìn của Phó Thời Lẫm khẽ nhíu lại, tựa như chỉ một giây sau anh sẽ tỉnh dậy vậy.
Giản Thù vội vàng đưa tay ra, phủ lên trên mắt anh để che đi ánh mặt trời chiếu xuống. Nhìn thấy Phó Thời Lẫm lại ngủ say tiếp, cô mới hơi mỉm cười, tiếp tục giữ tư thế này.
Cho đến tận buổi trưa, lúc Phó Thời Lẫm tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao ngoài ô cửa sổ.
Anh nhấc cánh tay lên, vắt ngang trên mặt, che đi ánh nắng chói chang kia.
Mùi cơm và mùi xào nấu đan xen vào nhau, dần lan tỏa trong không khí, khiến cho căn phòng lạnh lẽo này tràn ngập cảm giác ấm cúng.
Vài phút sau, Phó Thời Lẫm mới từ từ ngồi dậy. Anh day day ấn đường, đi đến cửa phòng bếp, trong đó có một bóng người yêu kiều thướt tha đang bận rộn làm lụng.
Xới cơm xong, cô lại chờ mất một lúc nữa mới thấy Phó Thời Lẫm đi từ trong phòng tắm ra, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.
Giản Thù đưa đũa cho anh, hai tay khoanh lại đặt trên mặt bàn, đôi mắt sáng ngời nói:
Anh ăn thử trước đi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện rõ hai chữ
mong chờ
, cứ như thể đang chờ được khen ngợi vậy.
Phó Thời Lẫm gắp đại một miếng, sau khi cho vào miệng xong, anh bỗng rơi vào một khoảng trầm lặng dài lê thê.
Môi của anh hơi mỏng, rất thích hợp để hôn.
Cơ thể của Giản Thù hành động nhanh hơn suy nghĩ của não bộ một bước. Chờ đến khi cô kịp phản ứng, thì môi cô đã nhè nhẹ dán vào môi anh tự lúc nào. Có điều, chỉ là một cái chạm rất đơn giản như chuồn chuồn chạm nước thôi, ngay sau đó cô đã giật bắn trở lại rồi.
Sắc mặt cô nhanh chóng đỏ rực lên, toàn thân bắt đầu nóng hừng hực, tay chân luống cuống không biết đặt chỗ nào, giống như thể vừa làm chuyện gì xấu xong bị phát hiện vậy.
Nếu ngay cả cơm mà cô cũng không nấu chín được, thì chỉ số IQ của cô đã tụt xuống âm vô cùng rồi. Trong mắt cô, lời an ủi này của Phó Thời Lẫm chẳng khác nào đang âm thầm cười nhạo cô cả.
Giản Thù cầm điện thoại lên, hỏi:
Anh muốn ăn gì? Để em gọi cơm bên ngoài cho xong.


Không cần đâu, chờ tôi một chút.
Phó Thời Lẫm đứng dậy, bê hai món ăn thất bại của cô đi vào trong bếp.
Vừa nghĩ đến đây, cô lại không nhịn được bật cười thành tiếng. Có điều, sợ mấy suy nghĩ
tội ác
của mình bị anh phát hiện, cô lại vội vàng hắng giọng, ra vẻ nghiêm túc ngồi chờ anh.
Hoàn toàn khác với kiểu làm lây nhây mất thời gian của cô, chưa đến mười phút, Phó Thời Lẫm đã đi ra rồi, mà trong phòng bếp cũng được thu dọn sạch sẽ tinh tươm.
Vừa nếm thử một miếng, Giản Thù đã kinh ngạc kêu lên:
Hoàn toàn không mặn chút nào, sao anh làm được như vậy thế?

Giản Thù đặt điện thoại xuống, một tay chống cằm nhìn bóng người cao lớn khôi ngô trong phòng bếp, trên mặt dần nở nụ cười tươi rói.
Nếu nấu cơm đã không phù hợp với cô, thì thôi cô đành chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa, kiếm tiền nuôi gia đình vậy.
Kiếm tiền, nuôi Đội trưởng Phó của cô!
Một lát sau, Phó Thời Lẫm khom người xuống, vặn nước ra, vốc một vốc nước lạnh tạt lên mặt, cho đến khi cảm xúc dần bình tĩnh lại mới thôi.
Hai tay anh vịn vào hai bên bồn rửa mặt, những giọt nước lăn dài trên mặt, tụ lại ở chóp mũi, nhỏ từng giọt từng giọt vào trong nước, không ngừng làm dấy lên những gợn sóng nhỏ.
Anh giữ tư thế đó không biết bao nhiêu lâu rồi mới đứng thẳng người dậy, đưa tay định vớ lấy chiếc khăn rửa mặt, nào ngờ lại nhìn thấy một chiếc khăn màu hồng ngó sen treo sát sàn sạt bên cạnh cái của anh.
Cô vỗ vỗ vào đầu, hơi buồn bực nói:
Trời ạ, em quên béng đi mất. Lúc mới đặt lên bếp em đã cho muối một lần rồi, đến khi tắt bếp lại cho thêm lần nữa…

Phó Thời Lẫm vẫn tiếp tục uống nước:
Lần sau nếu em vẫn định nấu cơm, thì nhớ nấu cho chín đồ ăn rồi hẵng tắt bếp nhé.

Giản Thù nghẹn lời.
Thế nhưng, anh ấy thực sự rất tốt.
Trên thế gian này, không có ai đối xử với cô tốt hơn anh được cả.
Giản Thù cứ ngồi ngắm anh mãi, cho đến tận khi ánh nắng sớm mai xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng, từ từ hắt lên dung mạo tuấn tú lạnh lùng của anh, phủ lên đó một lớp sáng màu vàng kim rất dịu nhẹ.
Vì bắt hung thủ, hẳn là mấy ngày rồi6 anh ấy chưa ngủ nhỉ.
Đắp chăn cho anh xong, Giản Thù cũng không rời đi mà thuận thế ngồi xổm xuống bên cạnh anh, hai tay ôm vò5ng qua đầu gối, nhìn anh không chớp mắt.
Phó Thời Lẫm ngủ rất say, hơi thở khe khẽ đều đặn, trên khuôn mặt không còn nét băng lạnh như bình thường nữa, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi khó che lấp được thôi.
Đột nhiên, cô cảm thấy mình vô cùng thất bại! Suốt mấy ngày nay, trừ tập cầm súng ra thì thời gian còn lại của cô đều dồn hết vào việc nấu cơm. Cô vốn tưởng rằng có thể thể hiện được mình một chút trước mặt anh, ai ngờ lại mất mặt đến nỗi chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ mà chui thôi.
Nhìn cô gục đầu ủ rũ, Phó Thời Lẫm hơi mím môi rồi chậm rãi nói:
Ít ra cơm cũng chín, có thể ăn được.

Giản Thù phồng má lên, nhỏ giọng làu bàu:
Thà anh đừng nói còn hơn.

Cằm Phó Thời Lẫm căng chặt, đôi môi mỏng hơi mím lại. Bàn tay còn lại đang nắm chặt bên kia của bồn rửa mặt cũng nổi gân xanh rõ rệt.
Chương 52
TRÊN KHUÔN MẶT NHỎ NHẮN VIẾT ĐẦY HAI CHỮ
MONG CHỜ
, CỨ NHƯ THỂ ĐANG CHỜ ĐƯỢC KHEN NGỢI VẬY
Phòng bếp mà Giản Thù dùng xong, rối loạn hết cả lên, nhìn cứ như vừa xảy ra xô xát vậy.
Có điều, loạn thì loạn thật đấy, nhưng đồ ăn trên đĩa nhìn lại rất ổn, ít ra cũng có thể phân biệt được nó là cái gì. Thấy không còn sớm nữa, cô cũng không kịp thu dọn thêm, vội vàng bê hết đồ ăn lên bàn.
Phó Thời Lẫm nhìn kỹ thuật diễn khoa trương của cô, thản nhiên giải thích:
Cho nước vào tráng qua cho đỡ muối rồi mới đun lại. Nhưng đồ ăn bị dừ quá rồi, cũng không được ngon nữa.



Đâu có đâu có.
Giản Thù lắc đầu nguây nguẩy như cô bé fan cuồng, đầy sùng bái nói:
Chỉ cần là anh làm, em đều thấy cực kỳ cực kỳ ngon.


Tay Phó Thời Lẫm hơi khựng lại, đôi mắt đen cụp xuống nhìn cô.

Giản Thù đang cúi đầu yên lặng ăn cơm nên không phát hiện ra có gì không bình thường. Đến khi ăn xong cô mới ngẩng đầu nói:
Anh học nấu ăn từ bao giờ thế, em…



Giản Thù này, tôi phải đi xa một thời gian.


Giản Thù đang nói chuyện vô cùng cao hứng, nào ngờ bất thình lình nghe thấy câu này của anh. Cô sững sờ mất một giây mới hỏi:
Anh đi công tác à?


Phó Thời Lẫm trầm mặc đáp:
Ừ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.