Chương 53: GIẢN THÙ CÓ CẢM GIÁC MÌNH CHẲNG KHÁC NÀO MỘT ĐỨA THẦN KINH HẾT
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 675 chữ
- 2022-02-04 06:44:04
Chẳng có hơi ấm gì cả, một chiếc giường lạnh như băng…
Thế nhưng, xung quanh cô thực sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể 8nghe được cả tiếng hít thở của mình. Giản Thù đưa tay ra, ấn mở radio, cả căn phòng tràn ngập tiếng hát da diết mà thê lương, cô quạnh. 3
Giản Thù vùi đầu vào trong chăn thế nhưng cả thế giới lại có vẻ rất nhốn nháo bất an. Cảm giác sợ hãi và khốn khổ quen thuộc lại9 một lần nữa cuồn cuộn kéo tới, nuốt trọn cả con người cô.
Không còn một chút tia sáng le lói, cũng chẳng còn chút hy vọng nào c6ả, chỉ còn lại sự trầm luân và chìm đắm vô biên vô hạn.
Cô đành phải đóng cửa tủ lạnh lại, đi đến bên cạnh cái tủ ngoài phòng khách, tìm thuốc cảm. Đến khi tìm được thuốc, lấy ra xem, thì cũng vẫn là của Phó Thời Lẫm mua lần trước.
Nhìn vỉ thuốc cảm kia, Giản Thù thoáng trầm mặc mất mấy giây, sau đó ném thẳng vào thùng rác. Cô lại mở tủ lạnh, vứt cả túi đá kia đi luôn.
Hẳn là vẫn còn gì đó chứ nhỉ…
Cô đứng im tại chỗ một lúc, sau đó sải bước đi đến trước chiếc tủ đầu giường, lấy tấm ảnh kia ra, muốn vứt đi, nhưng khi ánh mắt chạm vào khuôn mặt nghiêm túc vẫn còn đậm nét thanh xuân của người đàn ông trong ảnh, cô lại thoáng do dự, ngay cả lửa giận cũng tan bớt đi rất nhiều rồi…
Ngừng lại một lúc lâu, cuối cùng cô đi nhặt lại hết những thứ mình vừa ném, đặt chúng về vị trí cũ.
Giản Thù có cảm giác mình chẳng khác nào một đứa thần kinh hết.
Cô mà biết trước thế này, thì tối hôm đó đã không nên để anh ấy đi trước như vậy. Lẽ ra cô phải nắm bắt cơ hội, đòi anh phải trả lời đã, thì anh ấy cũng sẽ không có cả mấy ngày suy nghĩ lại như thế rồi…
Ôi trái tim của đàn ông, chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển. Nói thay đổi một cái là thay đổi ngay được!
Giản Thù vào phòng tắm rửa mặt mũi mới phát hiện tóc mình đã sớm ướt hết cả, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu, cô bèn xả nước nóng ra tắm luôn.
Tắm xong đi ra ngoài, Giản Thù mở tủ lạnh ra xem có cái gì ăn được không, nhưng chỉ nhìn thấy mấy chai bia cùng với túi đá mà lần trước Phó Thời Lẫm mua cho cô.
Còn cái gì nữa nhỉ?!
Giản Thù nhìn quanh trong phòng một vòng, nhìn thấy đồ ăn vặt mà cô mua để nhét vào
chiếc hộp tình yêu
kia, máu nóng bốc lên đầu nên cũng cầm lấy ném thẳng cánh.
Nghĩ đến đây, Giản Thù lại hơi buồn cười. Một chàng trai thẳng sắt thép không biết tùy cơ ứng biến như Phó Thời Lẫm, mà bắt anh phải nghĩ ra cách để rời xa cô thật khéo léo uyển chuyển, thì đúng là làm khó anh ấy quá rồi.
Giản Thù ngã người xuống ghế sô pha như một quả bóng xì hơi, thở hắt ra một hơi dài thườn thượt.
Khi Giản Thù mở mắt ra, bên ngoài trời đã tối đen như mực, chỉ còn lại l5ác đác ánh đèn đường hắt qua ô cửa sổ.
Cô ngồi dậy, hoang mang nhìn ra ngoài cửa sổ, sững sờ mất vài giây rồi mới vén chăn ra, bước xuống giường bật đèn trong phòng lên.
Cô thực sự không hiểu, nếu Phó Thời Lẫm muốn từ chối cô thì cứ nói thẳng thừng ra đi, vì sao lại phải lòng vòng nói mình đi công tác như thế chứ?!
Lẽ nào nhìn cô giống keo 502, nhất quyết phải bám chặt lấy anh lắm hay sao?!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.