Chương 57
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 603 chữ
- 2022-02-04 06:44:22
Mặt Giản Thù không chút cảm xúc, nhìn cô ta nói:
Xinh đẹp trời sinh rồi, cô hâm mộ cũng chẳng có đâu.
Tần Khả Khả hừ lạnh một ti8ếng, lật tay đóng cửa lại, sau đó khoanh tay trước ngực, biếng nhác nói:
Đi hẹn hò thì cứ nói thẳng ra một câu, quanh co với tôi như thế3 làm gì.
Này bà chị, chúng ta thân quen lắm sao?
Cô…
Tần Khả Khả hơi bực tức, nhưng đúng là Giản Thù nhỏ hơn cô ta m9ấy tháng thật, lại còn ăn nói sắc sảo, muốn cãi nhau thì cô ta cũng chẳng thắng được,
Giản Thù, cô đừng có không biết điều như thế. Tôi 6cố tình đến đây để nói cho cô biết một bí mật. Đến lúc cô biết rồi, không biết cô sẽ cảm ơn tôi thế nào đâu.
Tôi nói cái tay Cố Chiêu đó ghê tởm ấy. Rõ ràng là con rơi con vãi mà còn làm ra vẻ cao quý kiêu ngạo lắm, không biết đã lừa đảo bao nhiêu người như cô rồi. Sao hả? Có phải cô vô cùng biết ơn vì tôi đã nói cho cô cái bí mật này, để cô sớm ngày cách xa cái loại ký sinh trùng của xã hội ấy không…
Bốp!
Ánh mắt của cô khiến Tần Khả Khả hơi chột dạ, nhưng vẫn cố nói tiếp:
Đều là người cùng một đoàn làm phim cả, tuy lúc nào cô cũng đối đầu châm chọc tôi, ghét bỏ tôi cũng không nói làm gì, nhưng dù sao tôi cũng là tiền bối của cô, nhìn thấy cô bị bưng bít như thế này, tôi vẫn có nghĩa vụ phải kéo cô một cái chứ.
Giản Thù phát phiền với cái kiểu nói chuyện của cô ta, sự kiên nhẫn đã sớm bị mài mòn hết. Cô đang định dùng bạo lực để lôi thẳng cô ta ra thì Tần Khả Khả lại nói tiếp:
Tôi nghĩ, tốt nhất là cô nên cắt đứt quan hệ với cái gã Cố Chiêu kia đi thì hơn. Tôi nghe nói, anh ta cũng chẳng phải công tử nhà đại gia đàng hoàng gì đâu. Anh ta ấy à, thật ra chỉ là một đứa con riêng chẳng vẻ vang gì mà thôi.
Lúc nói những lời này, cô ta còn có vẻ vô cùng đắc ý, giống như vừa vạch trần được một bí mật khủng khiếp nào vậy.
Ánh mắt Giản Thù lạnh đi vài phần, khóe môi hơi mím lại.
Không có hứng, trá5nh đường hộ cái.
Giản Thù đi về phía trước một bước, Tần Khả Khả chặn luôn cô lại, cả người đứng ra che hết cánh cửa, thể hiện rõ rằng sẽ không để cho cô đi.
Giản Thù ngước lên, sắc mặt rất lạnh nhạt.
Tần Khả Khả như nói trúng chỗ ngứa, càng nói lại càng hăng:
Thật đúng là không ngờ ấy nhỉ. Nhìn tay Cố Chiêu kia đàng hoàng đạo mạo như không ai bì nổi, thật không ngờ hóa ra lại là con gà rừng biến thành phượng hoàng. Thế mà lúc trước tôi còn cảm thấy anh ta rất có khí chất nữa chứ. Chậc chậc, giờ nghĩ lại mới thấy thật ghê tởm…
Cô nhắc lại một lần nữa xem?
Giọng Giản Thù rất nhẹ, không nghe ra được cảm xúc gì.
Giản Thù vớ luôn món đồ đặt bên cạnh đập mạnh xuống đầu cô ta, động tác rất gọn gàng dứt khoát, hoàn toàn không chần chừ do dự chút nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.