Chương 60
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 596 chữ
- 2022-02-04 06:44:18
Giản Thù không dừng bước, lướt qua người anh đi thẳng về phía trước.
Cơn mưa nhỏ vẫn liên miên không ngừng. Trên phố, nh8ững người đi đường có ô nhìn không đến nỗi chật vật lắm, còn những người không có ô đều túm chặt quần áo, rảo bước chạy về ph3ía trước, muốn nhanh chóng trở về nhà.
Có rất nhiều thời điểm cô luôn suy nghĩ, rằng rốt cuộc ý nghĩa để mình sống tiếp là 5gì.
Năm đó, nếu Phó Thời Lẫm không cứu cô, thì có lẽ cô đã không phải sống một cuộc sống người không ra người ma không ra ma, trở thành kiểu người mà ai ai cũng chán ghét thế này.
Chỉ có Giản Thù là khác biệt, cô thong thả bước đi với gương mặt vô cảm, như9 thể mọi thứ xung quanh đều không liên quan gì đến cô vậy.
Khi đến ngã tư, đèn đỏ chớp tắt, tiếng còi xe inh ỏi bốn phía6, nhưng cô vẫn không hề dừng lại.
Tất cả đều là sự lựa chọn của bản thân anh ta, tại sao cô lại xen vào chuyện của người khác làm gì?
Nếu đêm đó, cô không đuổi theo anh ta thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi.
Giản Thù áp mặt vào lồng ngực anh, nhịp tim mạnh mẽ của anh vang lên ngay bên tai cô, từng chút, từng chút một, xua tan cảm giác mờ mịt trong lòng.
Phó Thời Lẫm mím chặt đôi môi mỏng, quai hàm căng chặt, không nói một lời. Anh cởi áo khoác ra phủ lên người cô, rồi vẫy tay đón một chiếc xe.
Cô sẽ không bị kẻ giết người hàng loạt bắt.
Bố mẹ cũng sẽ không phải đi tìm cô để rồi qua đời vì tai nạn xe cộ.
Tiếng còi xe inh ỏi kéo dài, đinh tai nhức óc.
Giây phút này, cô rất bình tĩnh. Nhưng giây tiếp theo, cô lại rơi vào một vòng tay vững vàng, chiếc xe gào rít lướt qua cô, mang theo một cơn gió mạnh.
Nhìn ánh đèn xe chói lóa phía xa xa, Giản Thù dừng bước, từ từ nhắm mắt lại.
Đột nhiên cô rất muốn biết bố mẹ mình đã cảm thấy thế nào khi họ rời khỏi thế giới này...
…
Giản Thù cụp mắt xuống ngồi trên ghế sofa nhà Phó Thời Lẫm. Áo khoác của anh vẫn còn trên vai cô, hình như lần nào đến đây, cô cũng đều nhếch nhác thảm thương thế này.
Cố Chiêu có đi theo người đó hay không thì liên quan gì đến cô chứ?
Cố Chiêu có phải là con riêng hay không thì liên quan gì đến cô à?
Phó Thời Lẫm nhét một cốc nước nóng vào tay Giản Thù, rồi với lấy hộp thuốc ở bên cạnh sang, khuỵu một gối ngồi xuống trước mặt cô, thấm cồn vào tăm bông, nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe môi cô.
Giản Thù lẳng lặng nhìn anh, gương mặt anh vẫn lạnh lùng và trầm tĩnh, đôi mắt đen láy không nhìn rõ cảm xúc.
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, dịu nhẹ và quyến luyến.
Một lúc sau, cô mới khẽ hỏi:
Đội trưởng Phó, vừa rồi tim anh đập rất nhanh, có phải anh lo lắng cho em không?
Khi hỏi câu này, Giản Thù đoán có lẽ anh cũng sẽ không trả lời. Giống như những lần trước, anh luôn chọn cách lảng tránh hoặc bỏ qua, nhưng cô vẫn không có ý định bỏ cuộc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.