• 12,781

Chương 62


Rõ ràng là... anh siêu giỏi luôn ấy!!!

Giản Thù thò đầu ra khỏi chăn, chạm vào đôi môi vẫn sưng đỏ tê dại của mình. Nghĩ về nụ hô8n dịu dàng triền miên ngay sau đó, cô lại bật cười ngây ngô.
Giản Thù đã biết chắc chắn vóc dáng của Đội trưởng Phó rất đẹp, nhưng quần áo mùa đông quá dày nên bình thường cô không thấy rõ lắm. Lần trước khi anh dạy cô tư thế cầm súng, cô đã từng cảm nhận được chút chút.
Thế nhưng bây giờ chiếc áo cộc tay bị thấm hơi nước trong phòng tắm dán vào cơ thể anh, khiến cho cảm nhận bằng mắt, lại càng rõ ràng hơn.
Cô lăn hai vòng nữa trên giường, cảm thấy mình thực sự sắp phát 3điên rồi. Đêm nay cô ngủ được mới là lạ ấy.
Giản Thù lăn lộn trên giường nửa tiếng đồng hồ rồi mới ngồi dậy. Đêm nay mưa nên9 thời tiết rất lạnh, nếu Đội trưởng Phó mà ngủ trên sofa như thế thì sẽ rất dễ bị cảm.
Ban chiều còn chưa kết thúc công việc đã xảy ra chuyện phải đến đồn cảnh sát, đến tận giờ cô vẫn chưa ăn tí gì.
Phó Thời Lẫm đi vào bếp, hỏi:
Em muốn ăn gì?

Giản Thù ngước lên, đôi mắt sáng ngời, sóng sánh nước:
Em muốn hôn nữa...

Nói xong, cô lại chu môi về phía anh.
Giản Thù chớp mắt:
Em mang chăn cho anh...

Phó Thời Lẫm gật đầu, nói khẽ:
Em đặt ở đó đi.


Vâng.

Ngoài miệng Giản Thù vâng dạ như vậy, nhưng lại không hề di chuyển, chỉ vịn tay lên cửa, chăm chú nhìn tấm lưng cao ngất của anh. Nhìn anh hứng nước, bật bếp, đập trứng, vừa đẹp trai lại vừa nam tính quá đi!
Cô không muốn đợi lâu hơn nữa, đang định chủ động thì anh đã đi tới một bước, áp cô vào tường, cái bóng phủ xuống đỉnh đầu, ngậm lấy cánh môi cô, tiến quân thần tốc.
Giản Thù khẽ rên một tiếng rồi vòng tay ôm eo anh, nhón chân lên đáp lại.
Giản Thù đứng ngoài cửa ló đầu vào quan sát, hớn hở đáp:
Gì cũng được ạ, em không kén ăn.


Em ngồi đợi đi.

Cô đứng dậy, ôm một cái chăn từ tủ quần6 áo ra, mở cửa phòng ngủ, rón rén đi ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ có một chiếc đèn tường màu cam, Phó Thời Lẫm vừa ra khỏi5 phòng tắm, mặc áo cộc tay, mái tóc đen ướt đẫm.
Giản Thù cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung rồi.
Chẳng mấy chốc, Phó Thời Lẫm đã làm xong hai bát mì trứng, đặt chúng lên bàn ăn, sau đó mới quay sang nhìn cô gái đang đứng vân vê tay áo mình ở trước cửa bếp với vẻ muốn nói lại thôi. Anh nhẹ nhàng hỏi:
Em sao thế?

Phó Thời Lẫm thấp giọng cười, âm thanh rất trầm, rất êm tai và đầy gợi cảm.
Giản Thù cảm thấy, chắc chắn là anh đang cố ý quyến rũ cô.
Ngay khi Giản Thù đặt chăn lên ghế sofa, giọng nam phía sau lại vang lên:
Em có đói không?

Cô lập tức quay lại gật đầu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.