Chương 92: Khi anh lại đút cho cô một quả nho nữa, giản thù vô thức há miệng cắn ngón tay anh
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 613 chữ
- 2022-02-04 06:44:48
Em muốn nhìn rõ một chút… Đây có phải là mơ không, hay là anh lại đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ em, dỗ dành em, chăm sóc em.
Giản Thù…
8
Anh không cần phải nói gì nữa hết, dù sao thì lúc nãy là anh hôn em trước, anh không còn cơ hội nuốt lời nữa rồi!
Trong đôi mắt3 đen láy của Phó Thời Lẫm thấp thoáng ý cười, giọng nói trầm thấp gợi cảm:
Ừ, không nuốt lời.
Tuy đã trải qua những chuyện lúc nãy, Giản9 Thù cũng đã xác định anh thật sự thích cô, nhưng khi nghe thấy câu trả lời của anh, cô vẫn cảm thấy rất vui.
Giống như cuối cùng anh cũng6 cho cô một lời hứa vậy.
Phó Thời Lẫm đi rửa tay, sau đó ngồi xuống, lấy một chùm nho từ trong rổ trái cây, bóc vỏ rồi đút vào miệng cô:
Có ngon không?
Giản Thù gật đầu, áp sát lại định tặng anh một nụ hôn vị nho.
Ai ngờ cô chỉ vừa nhúc nhích thì Phó Thời Lẫm đã đút thêm một quả nho vào miệng cô:
Ngồi cho ngay ngắn.
Phó Thời Lẫm cứng đơ người, đôi mắt đen láy hơi nheo lại, yết hầu chuyển động rất mãnh liệt, giọng nói căng lên vô cùng nguy hiểm:
Giản Thù!
Giản Thù đỏ mặt lùi về sau, ôm lấy tấm chăn gói gọn mình lại:
Không ăn nữa, em không ăn nữa…
Xấu hổ quá đi, sao cô lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy được chứ!
Phó Thời Lẫm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng nước bên trong, Giản Thù có cảm giác như cả người mình sắp bùng cháy rồi. Tối qua lúc cô sốt cao chắc cũng không nóng như thế này.
Nửa tiếng đồng hồ sau anh mới bước ra.
Giản Thù ngoan ngoãn ngồi yên, cúi đầu xuống.
Các khớp xương trên ngón tay của anh rất rõ nét, thon dài mạnh mẽ, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh xảo và tỉ mỉ. Anh chăm chú bóc vỏ nho, đầu ngón tay dính nước nho, khiến tâm trạng người ta phơi phới bay bổng.
Khi anh lại đút cho cô một quả nữa, Giản Thù vô thức há miệng cắn ngón tay anh, đầu lưỡi liếm một cái.
Cô hơi chu môi lên với anh:
Vậy anh hôn em đi.
Phó Thời Lẫm cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô:
Muốn ăn trái cây không?
Muốn! Em muốn ăn nho.
Giản Thù hơi chột dạ thò đầu ra ngoài:
Đội trưởng Phó… Anh vẫn ổn chứ?
Phó Thời Lẫm nhìn cô, đôi mắt đen trầm tĩnh như có thể nhỏ ra nước.
Đáp án rất rõ ràng.
Chiếc thuyền cô độc trôi dạt giữ đại dương mênh mông cuối cùng cũng tìm thấy bến cảng có thể cập vào. Người độc h5ành giữa sa mạc khô cằn cuối cùng cũng đợi được một cơn mưa rào.
Không còn chuyện gì đẹp hơn thế nữa.
Giản Thù vừa định nhảy bổ vào lòng anh, lại bị anh ấn chặt vai xuống:
Còn đang truyền nước đấy, đừng nhúc nhích.
Giản Thù chớp chớp mắt, vẻ mặt biết lỗi.
Phó Thời Lẫm đi đến ngồi lên ghế sofa:
Ngủ đi.
Hai chữ rất lạnh lùng và cứng nhắc.
Cô bĩu môi:
Một mình em ngủ không được.
Anh ở đây với em.
Anh phải nằm trên giường với em mới được, cách xa như vậy không có tác dụng gì.
Giản Thù đưa hai tay lên thề thốt,
Em thề em sẽ không làm gì nữa, chỉ nằm ngủ thôi, tuyệt đối không động tay động chân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.