Chương 99: Cô còn phải ra ngoài tìm cố chiêu, cô muốn tìm anh ấy về
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 614 chữ
- 2022-02-04 06:45:03
Mẹ khẽ dụi mắt, đứng dậy đi về phía nhà bếp:
Mẹ đi nấu cơm.
Giản Thù cảm thấy hơi khó hiểu:
Bố ơi, mẹ làm sao vậy ạ?
Bố rút một điếu thuốc trên bàn trà, châm lên hút.
Trong ấn tượng của Giản Thù, mấy năm trước sức khỏe của bố không tốt3, nên bố đã không hút thuốc rất lâu rồi.
Vẻ mặt Giản Thù chợt thay đổi, cô cảm thấy cơ thể mình đang run lên.
Sao anh có thể đi theo người đàn ông đó được chứ? Trước đây anh đã hứa với cô là anh sẽ không đi mà…
Giản Thù lùi về sau:
Con muốn đi tìm anh ấy, anh ấy đã nói là sẽ không đi, anh ấy đã hứa với con rồi!
Giản Thù đưa tay khẽ lau nước mắt trên mặt, vừa định đi nhanh hơn thì miệng bỗng bị một miếng vải bịt kín, cô vùng vẫy một lúc rồi hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, cô thấy mình ở trong một căn phòng thuê rách nát.
Giản Thù lồm cồm bò dậy, phát hiện cửa sổ bốn phía đều bị bịt kín. Cô gõ cửa kêu cứu, nhưng không có ai trả lời, đành phải quay về phòng bắt đầu tìm đồ có thể cạy khóa.
Giản Thù cảm thấy phản ứng của hai người họ đều rất kỳ lạ.
Cố Chiêu cũng k9hông có ở nhà.
Giản Thù quay đầu, nhìn thấy một chiếc hòm nhỏ đặt trước cửa bèn đi đến, đặt chiếc hòm xuống đất, mở ra.
Tiểu Thù…
Giọng nói bất lực của bố vang lên.
Trên đường rất tối. Trước đây chỗ này có đèn đường, nhưng mấy hôm trước đã hỏng rồi. Lần nào Cố Chiêu cũng ở đây chờ cô tan học.
Giản Thù càng nghĩ càng không khống chế được nước mắt. Cô chỉ nghĩ rằng tuyệt đối không thể để anh đi cùng người đàn ông đó được, mà hoàn toàn không chú ý đến, phía sau đã có tiếng bước chân đi theo cô rất lâu rồi.
Con đường tối đen như mực, không một bóng người, ở ngã rẽ phía trước chính là siêu thị mà cô thường đến mua nước.
Trong hòm toàn là tiền mặt, từng xấp từng xấp tiền mặt.
Giản Th5ù có dự cảm không lành. Cô vội vàng đứng lên hỏi:
Anh đâu ạ? Anh ấy đi đâu rồi? Bố, bố gọi điện thoại cho thầy giáo ở trường đi, hỏi xem sao anh ấy còn chưa…
Nó đi rồi.
Bố lại rít một hơi thuốc, thở dài, nói:
Nó đi cùng người đàn ông đó rồi.
Giản Thù của lúc này, vẫn chưa cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, ra ngoài được là được rồi.
Cô còn phải ra ngoài tìm Cố Chiêu, cô muốn tìm anh ấy về.
Thế nhưng, cô tìm hết một vòng, vẫn không tìm thấy công cụ gì có thể cạy khóa.
Tiểu Thù!
Cô mặc kệ sự ngăn cản của bố mẹ, vẫn kiên quyết chạy thẳng ra khỏi nhà.
Tuyết bắt đầu rơi trên bầu trời đen kịt, càng lúc càng dày. Giản Thù chạy một mạch đến con phố đối diện, cho đến khi chạy không nổi nữa, mới thở hổn hển đi về phía trước.
Ngay khi Giản Thù định từ bỏ muốn tìm cách khác, thì bỗng nhiên nhìn thấy trên chiếc giường chất đống đồ tạp vật phế liệu kia, có một chiếc túi nilon bình thường hay dùng để đựng quần áo đồ dùng.
Chiếc túi đó rất mới cũng rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống sự bẩn thỉu và cũ kĩ ở đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.