Chương 28: Đưa tới tận miệng
-
Anime Dị Giới Lữ Hành Gia
- Duy Ngã
- 1666 chữ
- 2021-06-04 03:41:32
Mệt mỏi quá...
Nhìn trước mặt đống văn kiện chất đống và dữ liệu trên máy tính, Luna thầm than thở. Nàng không ngờ rằng hàng ngày mẫu hậu phải xử lý nhiều như vậy vấn đề.
Từ khi người em trai trên danh nghĩa tham gia chính vụ, lượng công việc có vẻ như ngày một tăng a. Đối với dân chúng là chuyện tốt, nhưng lại khổ thân cho nàng và những người khác nữa rồi.
Ta còn cần phải cố gắng hơn...
Không biết qua bao lâu,
Đang tập trung làm việc, bỗng nhiên ngửi được mùi thơm quen thuộc, nhận ra được đây là một trong những món ăn mà nàng yêu thích nhất, Luna mới hơi nghiêng đầu.
Alan, sao lại là ngươi?
Thiếu nữ sửng sốt nhìn nam tử trẻ tuổi không biết từ lúc nào lặng yên đứng bên cạnh mình, trên tay bưng lấy một cái mâm.
Tại sao? Dường như người nào đó quá tập trung công tác đến nỗi quên mất bữa trưa, người hầu lại không dám làm phiền, ta mới bất đắc dĩ phải mang đồ ăn tới rồi.
À, Stella vì thế mà còn giận dỗi một hồi đâu!
Ta... ta thật quên mất.
Luna lúng túng hồi đáp.
Vậy còn không mau dùng bữa! Về phần văn kiện, ta sẽ tạm thời giúp ngươi xử lý.
A! Được rồi!
Nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười từ Alan, công chúa điện hạ chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn nghe theo.
Nhẹ nhàng dùng muỗng múc lên món ăn đang nóng hổi, Luna chậm rãi thưởng thức.
Ngắm nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt mình, dù là trong khi ăn vẫn vô cùng bắt mắt. Da thịt mịn màng như đồ sứ, mái tóc dài màu hồng kế thừa từ mẫu hậu Astrea, toàn thân tản mát ra khí chất ung dung cao quý.
Rất nhanh, toàn bộ các đĩa đồ ăn đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Mùi vị thế nào, hoàng tỷ?
Thả xuống trên tay công tác, Alan ân cần hỏi thăm. Lấy thể chất của hắn, hoàn thành công việc không biết so với người bình thường nhanh hơn gấp bao nhiêu lần.
Dường như phát giác được mình vừa mới ăn đúng là hơi nhiều, Luna cảm thấy có chút ngại ngùng.
Rất ngon miệng... so với trước kia tốt hơn nhiều, dường như trong thời gian ta đi vắng, đầu bếp tại hoàng cung lại có tiến bộ.
Vậy thì còn thật cảm tạ khen tặng, hoàng tỷ của ta!
A, thì ra...
Luna hơi kinh ngạc.
Hắc, ngươi vắng mặt, đồ ăn tất nhiên đã vào bụng Stella rồi. Và cũng không thể để cho hoàng nữ của Vermillion ăn đồ nguội đi, nên ta mới nấu cái khác.
Cảm thụ một dòng nước ấm bất tri bất giác chảy xuôi trong nội tâm, ánh mắt thiếu nữ xen lẫn vài tia phức tạp nhìn về phía nam tử trẻ tuổi mà mình luôn cố tình xa cách.
Thực tế, trưởng công chúa Lunaeyes Vermillion mới là người thừa kế thứ nhất cho ngai vàng, tiếp đó đến Stella, sau cùng mới tới lượt Alan.
Làm một người bình thường, không sở hữu ưu thế về thể chất lẫn kỹ năng đặc biệt như Blazer, mọi thành tựu hiện tại của Lunaeyes đều là do chăm chỉ học tập mà đạt được. Đôi khi, nàng có nghĩ tới việc nhường lại vị trí kế thừa, nhưng mà...
Nếu dễ dàng từ bỏ, chẳng phải cũng như phủ định mọi nỗ lực của bản thân hay sao?
Thiếu nữ đã không chỉ một lần tự nói thế với chính mình.
Nhưng sự thật tàn khốc cho thấy, chênh lệch, thực tế lại ngày càng xa...
Nhìn đống công tác mà mình vất vả cả buổi sáng mới xử lý chưa tới phân nửa, lúc này chỉ trong hai mươi phút đã gần được hoàn thành, Luna thật sự cảm thấy dù là một câu ‘cảm tạ’ đơn giản, nàng đều khó mà nói nên lời.
Hơi nước, dần hiện ra lên trên mi mắt.
Ách, ngươi... làm sao vậy?
Alan quả thật luống cuống.
Nữ nhân, đúng là làm từ thủy, một bữa cơm thôi, cần cảm động tới mức như thế ư?
Bộ dáng ta lúc này, có phải... rất đáng thương?
Lunaeyes cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cũng vô lực ngăn chặn từng giọt lệ tuôn ra.
Nếu trong hoàng gia chỉ tồn tại Stella thì còn chưa có gì, nhưng cộng thêm Alan, Lunaeyes chỉ cảm thấy áp lực trên vai ngày càng trầm trọng, ép tới mức nàng không thở nổi.
Luna, chúng ta là người nhà!!
Alan đã lờ mờ đoán được nguyên do, tuy nhiên vẫn chỉ có thể an ủi như vậy. Tiếc là, dường như chưa gây nên tác dụng quá lớn.
Alan, ngươi nói ta làm tỷ tỷ có phải rất thất bại hay không?
Yếu ớt lấy tay xoa đi khóe mắt, giọng nói nàng đã trở nên nghẹn ngào.
Cố gắng học tập đủ loại kiến thức để xử lý chính vụ... nhưng hiệu suất công việc so với Alan còn kém xa. Lunaeyes cảm thấy mình thật sự quá mức dư thừa. Dù trong tiếng hô từ phía dân chúng, cũng luôn chỉ là nhị hoàng tử Alan hay tam công chúa Stella, hoàn toàn rất ít khi nhắc tới tên của nàng.
Thở dài một hơi, Alan đành bất đắc dĩ đáp lại:
Đúng thật rất thất bại.
A... ta cũng hiểu được...
Thanh âm thiếu nữ không tự chủ được nhỏ đi.
Nhưng mà, nếu ngươi nghĩ mình vô dụng thì đó thật sự là sai lầm!! Luna.
Giọng nói đột ngột lên cao, con ngươi hổ phách lập lòe quang mang mãnh liệt cưỡng ép Luna tỉnh táo lại vài phần.
Ngươi chẳng còn lẽ không rõ vì lý do gì Stella từ nhỏ vẫn luôn muốn trở thành kỵ sĩ sao?
Stella vốn khá vụng về trong cư xử, học tập lẫn việc nhà đều cùng nàng vô duyên. Thứ mà cô em gái ngốc nghếch đó có thể phấn đấu duy nhất chỉ là thiên phú thuộc về Blazer. Chứng kiến mẫu hậu đêm nào cũng vất vả công việc, tỷ tỷ hàng ngày nỗ lực học tập, nên dù cho lúc tập luyện chịu đầy thương tích, nàng vẫn chưa bao giờ từ bỏ.
Ta biết...
Thân hình mảnh mai đã hơi run rẩy.
Nếu không có ngươi làm gương, trước khi gặp phải ta, Stella khẳng định đã sớm chịu thua. Con tim của một đứa bé vốn dĩ thường không thế nào mạnh mẽ.
Lunaeyes Vermillion, ngươi đối với mọi người thật sự vô cùng trọng yếu... Kể cả với ta cũng vậy. Đừng bao giờ tự coi nhẹ mình!
Lời nói sắc bén như từng thanh kiếm đâm vào lòng, thường thì sẽ khiến người đầy thương tích, Luna lại cảm giác tâm trạng bất tri bất giác đã khá hơn.
Chăm chú nhìn vào nam tử tóc đen trước mặt, người tuy cùng tuổi nhưng lại có vẻ trưởng thành hơn mình rất nhiều, thiếu nữ rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng.
Alan, ta thật sự... rất ghen tị với ngươi a, dù cho cố gắng... cố gắng thế nào cũng không thể bắt kịp.
Chuyện này...
Nghe được khen ngợi, giờ đến phiên Alan bất ngờ.
Lunaeyes như đã hạ quyết tâm giải bày tất cả tâm sự trong lòng, kể cả những cảm xúc tiêu cực đều cùng nhau phát tiết hết ra.
Từ khi ngươi đến... Stella không còn dính vào chị gái mình như trước kia. Cảm giác giống như... ngươi đã cướp mất vị trí của phụ vương, cướp đi tình thương của mẫu hậu, thậm chí có lúc...
Ta thầm hận tại sao ngươi không đi chết!!
Thật khó có thể tin câu nói độc ác này lại là từ miệng của vị hoàng nữ hiền lành xuất ra, Alan cũng ngây người trong phút chốc, nhưng lại lập tức cười khổ.
Xem ra, áp lực mà mình đem lại quả thật buộc nàng phải luôn đau khổ chịu đựng. Vì thế vào lúc này, hắn hiểu rõ rằng bản thân chỉ nên yên lặng lắng nghe.
Mấy phút sau,
Xin lỗi, đã bắt ngươi phải nghe những câu... thật quá đáng.
Lunaeyes áy náy nói, con ngươi hồng sắc né tránh không dám nhìn thẳng vào hắn.
Luna, lời nói của ngươi, quả thật làm người đau lòng!
Alan với gương mặt ‘đau khổ’ than thở.
Alan, ta không phải cố ý!
Vậy tỷ tỷ đại nhân, ngài đã tính toán như thế nào bù đắp cho đệ đệ của mình sao?
Bù.. Bù đắp thế nào a?
Thiếu nữ bối rối trả lời.
Nhìn gần trong gang tấc khuôn mặt anh tuấn, Lunaeyes chỉ cảm thấy tim mình như có con nai xông loạn.
Ưm...
Chưa kịp đợi nàng có phản ứng kế tiếp, bờ môi xinh xắn đã bị nam tử tham lam chiếm lấy.
Đầu óc trống rỗng, Luna chỉ cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, giãy giụa dần dần trở nên yếu ớt. Cơ thể theo bản năng nghênh hợp với động tác êm ái.
Không được!!
Sau khi lấy lại tinh thần, nàng mới xấu hổ mà đẩy ra Alan. Hoàng nữ cao quý lúc này hô hấp dồn dập, mái tóc dài mượt mà đã hơi tán loạn.
Ta... ta còn phải... còn có công việc phải xử lý!
Dứt lời quay người chạy mất, chỉ để lại một bóng lưng quyến rũ khiến người suy nghĩ viễn vông.
Nơi đây mới là văn phòng mà...
Liếm lấy khóe môi, cảm thụ được hương vị ngọt ngào còn lưu lại, Alan khẽ mỉm cười.
Hoàng tỷ, cũng là do ngươi tự động đưa mình lên tới tận miệng, ta không khách khí nữa rồi!
Bà con......ai mắc các chứng bệnh kén truyện.....hãy đến với bộ truyện của ta...ta cam đoan dù kén truyện nặng đến đâu bà con cũng sẽ khỏi
Yêu Thần Lục