Chương 121: Khi đánh người, không đánh vào mặt
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 708 chữ
- 2022-02-04 07:59:12
Lát sau, Thạch Kiều đi tới.
Thấy sườn mặt u ám của Bùi Diệp, Thạch Kiều cung kính đứng bên cạnh anh.
Cậu chủ!
Ừ,mọi việc làm đến đâu rồi?
Thạch Kiều liền đáp:
Thưa cậu chủ, theo sự dặn dò của cậu, đã làm xong rồi ạ.
Dứt lời, Thạch Kiều lấy di động ra, cho Bùi Diệp xem một tấm ảnh.
Sau khi nhìn thấy nội dung của bức ảnh, Bùi Diệp gật đầu hài lòng.
Tôi biết rồi, anh lui xuống đi.
Vâng!
Vừa đến 2 giờ 30 phút, một vệ sĩ đi tới bên cạnh Bùi Diệp.
Cậu chủ, Vương An Dương đã đến rồi.
Sau khi nghe thấy câu này, Phó Thiên Thiên vốn dĩ đang tập luyện đột nhiên dừng lại, hai mắt sáng lên, nhìn về phía Bùi Diệp.
Tất nhiên, Bùi Diệp cũng nhận thấy ánh mắt của Phó Thiên Thiên, anh sầm mặt:
Cho anh ta vào!
Vâng!
Chẳng mấy chốc, Vương An Dương mặc bộ đồ màu đen, được người ta dẫn vào sân huấn luyện.
Vương An Dương vừa vào sân đã bị sốc trước hình thức huấn luyện ở trên sân còn nghiêm khắc hơn cả trong quân đội.
Thậm chí, có một số phương pháp huấn luyện, anh ta còn chưa từng thấy bao giờ.
Vương An Dương đang muốn lên tiếng hỏi người dẫn đường, nhưng vừa định hỏi thì bên miệng truyền đến cơn đau khiến anh ta ngậm miệng lại ngay lập tức.
Còn người dẫn đường cho Vương An Dương thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn anh ta, sau đó bả vai người đó không ngừng run lên khi quay đầu đi, Vương An Dương liền biết là người đó đang cười nhạo mình.
Đi qua trước gương, Vương An Dương thoáng nhìn mặt mình trong gương thì thấy mặt mũi mình sưng tím, không còn vẻ ngoài của ngày thường.
Vừa nhìn thấy mặt mình, Vương An Dương tức giận không có chỗ trút.
Nửa tiếng trước, anh ta đang lái xe đến sân huấn luyện của nhà họ Bùi thì chiếc xe anh ta lại đột nhiên bị nổ lốp.
Sau đó, có người lao vào xe anh ta, trùm kín đầu anh ta bằng túi vải màu đen rồi lôi anh ta xuống xe.
Bởi vì Vương An Dương bị che mặt, hơn nữa bản lĩnh của đối phương không tầm thường nên anh ta nhanh chóng bị đối phương khống chế sau khi giao đấu vài chiêu.
Điều khiển Vương An Dương cảm thấy nhục nhã là đối phương không nói nguyên nhân là gì đã bắt đầu đánh anh ta, còn chỉ đánh vào mặt.
Sau khi đánh Vương An Dương mặt mũi bầm dập, đối phương bịt mắt anh ta lại rồi chụp ảnh anh ta.
Sau khi chụp ảnh xong, đối phương lại lấy túi vải trùm lên đầu anh ta, còn trói cô anh ta và vứt anh ta lại, rồi bỏ trốn mất hút.
Vương An Dương thậm chí còn không biết đối phương là ai, mà quanh đó lại không có camera giám sát, muốn tra xem là ai đã ra tay với anh ta mà cũng không tra được.
Điều khiến Vương An Dương lấy làm lạ là người trói anh ta không phải để trả thù, nếu không, chỉ sợ bây giờ anh ta đã mất mạng rồi.
Tục ngữ nói rất hay,khi đánh người không đánh vào mặt.
Nhưng đối phương lại cứ nhè vào mặt anh ta mà đánh.
Nếu đối phương làm vậy chỉ để sỉ nhục anh ta, thì xem như đối phương đã làm được điều đó rồi.
Đây cũng là một lần bị thua thiệt uất ức nhất của Vương An Dương.
Chẳng mấy chốc, Vương An Dương đã được dẫn tới trước mặt Bùi Diệp.
Vừa nhìn thấy người đàn ông khí chất cao quý, nổi bật nhất trong sân huấn luyện, Vương An Dương liền đoán ra được người này là Bùi Diệp, bèn gật đầu chào hỏi anh.
Xin chào, tổng giám đốc Bùi!
Bùi Diệp hờ hững đáp
ừ
một tiếng.
Vương An Dương nhíu mày.
Không biết vì sao, đây mới là lần đầu tiên anh ta gặp mặt Bùi Diệp mà Bùi Diệp đã lộ ra ánh mắt thù địch với anh ta.
Hình như...
trước đó, anh ta chưa từng đắc tội với Bùi Diệp thì phải?