• 453

Chương 127: Em còn đau khổ hơn bất cứ ai



Vương An Dương!
Bạch Khấu đanh mặt:
Anh là cái thá gì mà lại dám nói chuyện với tôi như thế?


Vương An Dương cười khẩy:
Ồ, bây giờ nói chuyện có uy thế cơ đấy! À, tôi quên, sau khi đội trưởng mất, đội đột kích Hắc Ứng chính là thiên hạ của cô.

Bây giờ cô Bạch đã là đội trưởng của đội đột kích Hắc Ung rồi nhỉ? Thất kính thất kính, vừa rồi là tôi đã mạo phạm cô!
Vương An Dương ngoài mặt cung kính nhưng trong lòng lấy làm khinh thường.

Bạch Khẩu nghe mà thấy chói tai.

Cô ta chỉ muốn xé toạc cái miệng của Vương An Dương ra, để anh ta khỏi nói gì khiến cô ta phiền lòng nữa.

Nhưng Tần Hàng vẫn còn đang ở trong phòng làm việc này, cho dù trong lòng không vui, Bạch Khẩu cũng không thể động tay với Vương An Dương.


Vương An Dương, tôi niệm tình anh là cấp dưới cũ của Từ Xa, quen nghe những lời mê hoặc của cô ta nên không tính toán với anh.

Nhưng, việc Từ Xa bán đứng chiến hữu khiến cả đội bị tiêu diệt là sự thật, nhân chứng vật chứng đều có cả, cho dù anh có thanh minh cho cô ta thì cũng không thay đổi được sự thật là cô ta cấu kết với quân địch và phản bội đồng đội.

Tôi bắn chết cô ta là việc thuốc bổn phận của tôi, tôi không hối hận về những gì tôi đã làm.



Nhân chứng vật chứng? Tôi thấy những thứ đó toàn là cô ngụy tạo thì phải? Cô vốn dĩ đã ghen ghét đội trưởng, muốn hạ bệ cô ấy để thay thế!

Anh nói vớ vẩn!
.


Tôi có nói vớ vẩn hay không, trong lòng cô rõ nhất!



Vương An Dương, anh...


Bạch Khấu còn chưa nói xong, Tẩn Hàng ngồi ở sau bàn đột nhiên quát to:
Hai người đừng cãi nhau nữa! Muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi!


Bạch Khẩu giận dữ dời mắt khỏi Vương An Dương, sau đó nhìn Tần Hàng, hốc mắt ửng lên:
Hàng à, em là một quân nhân, em nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của cấp trên.

Quân lệnh như núi, nếu em không giết cô ấy, đó là chống lại quân lệnh.

Người khác không hiểu em, nhưng anh phải hiểu em.

Nếu không vì bất đắc dĩ, em tuyệt đối sẽ không giết Tử Xa, dù sao...

em vẫn luôn coi cô ấy là chị em tốt của mình.

Cô ấy chết, hơn nữa còn là do tự tay em bắn chết cô ấy, em còn đau khổ hơn bất cứ ai!
Vương An Dương nói mỉa:
Tôi thấy cô còn vui hơn bất cứ ai thì có!


Bạch Khấu hung dữ lườm Vương An Dương, sau đó đẩy bình giữ nhiệt đến trước mặt Tần Hàng.


Hàng, đây là canh gà em tự tay hầm cho anh, anh uống lúc còn nóng đi.

Anh bận rộn công việc, phải chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt.
Tần Hàng lạnh lùng nhìn Bạch Khấu, sau đó thấp giọng nhắc nhở:
Đội trưởng Bạch, sau này xin hãy gọi tôi là thị trưởng Tẩn hoặc là thị trưởng thành phố, để tránh cho người ngoài nghe được sẽ gây hiểu lầm không cần thiết.

Chuyện huấn luyện đội đột kích Hắc Ung rất bận, nếu đội trưởng Bạch không có việc gì thì về đi.

Sau này nếu không có việc gì thì đừng đến tòa thị chính nữa.


Bạch Khấu sượng mặt, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.

Cô ta nắm chặt hai tay, mười ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay:
Thị trưởng Tần, lần này tôi tới là muốn nói rằng ngày mùng 1 tháng 5, tôi đã xin cấp trên cho đội quân chủ lực trong đội đột kích Hắc Ung bảo vệ an toàn cho anh, hôm đó anh có thể yên tâm.

Cảm ơn đội trưởng Bạch.


Sự hời hợt và lạnh lùng của Tần Hàng khiến lửa giận trong lòng Bạch Khẩu càng bùng lên.

Thấy Tần Hàng không muốn để ý đến mình nữa, Bạch Khẩu lúng túng đi ra khỏi văn phòng thị trưởng.

Lửa giận trong mắt cô ta rực cháy.

Trên đường cái trước cổng tòa thị chính, một chiếc xe Jeep quân dụng dừng lại ở trước mặt Bạch Khẩu.

Sau khi lên xe, Bạch Khẩu nhìn tâm phúc bên cạnh, gằn giọng nói:
Ngày mùng 1 tháng 5, thêm một nhiệm vụ nữa: Giết Vương An Dương!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.