• 453

Chương 130: Tôi đi sang đó với anh


Nhìn thấy Tần Hàng, Phó Thiên Thiên giật thót.

Là Tần Hàng! Không ngờ anh ấy cũng tới đây.

Năm đó, mẹ của Tần Hàng là bạn thân của viện trưởng nên anh thường xuyên đến trại trẻ mồ côi làm nhân viên tình nguyện.

Khi chân của anh bị kẹt trong khe ghế, là cô lấy búa đập gãy cái ghế mới cứu được anh, bọn họ bắt đầu biết nhau từ đó.

Sau này, cô vào trường quân đội, anh bắt đầu tham gia chính trị, nhưng bọn họ vẫn là bạn tốt của nhau.

Hai người họ coi như là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.

Bọn họ luôn là bạn bè không giấu nhau điều gì, thế nên...

anh đến đây là để viếng cô sao?

Nhìn khuôn mặt gầy gò của Tần Hàng, Phó Thiên Thiên nhíu mày.

Người này là một kẻ cuồng công việc, bận rộn là hoàn toàn không biết quý trọng sức khỏe của mình, Vương An Dương chăm sóc anh thế nào vậy? Bùi Diệp và Tần Hàng đã từng gặp nhau trong một tiệc rượu, vì vậy hai người vừa nhìn là đã nhận ra nhau.

Bùi Diệp không hề phát hiện ra phản ứng của Phó Thiên Thiên.

Lúc anh cúi đầu nhìn cô, bởi chiều cao của mình, anh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô mà không thấy rõ nét mặt của cô:
Thiên Thiên, thị trưởng ở bên kia, anh qua đó chào hỏi một tiếng, em ở đây đợi anh nhé.


Người luôn cao ngạo như Bùi Diệp sẽ không cúi đầu trước bất cứ ai.

Có điều, Tần Hàng là cậu ruột của Trang Danh sĩ, cũng coi như là bề trên của anh, lại còn là thị trưởng thành phố, Bùi Diệp vẫn phải nể mặt Tẩn Hàng phần nào.

Dứt lời, Bùi Diệp chuẩn bị quay người đi.

Nhưng anh còn chưa cất bước thì một bàn tay bên cạnh đã nắm cổ tay anh lại:
Tôi đi qua đó với anh!



Được.


Bùi Diệp và Tần Hàng vừa chạm mặt đã nhìn nhau mỉm cười và lịch sự bắt tay nhau.


Thị trưởng Tần, không ngờ lại gặp được anh ở đây.

Sao tổng giám đốc Bùi lại có nhã hứng tới đây tham quan vậy?


Bùi Diệp ôm nhẹ bả vai Phó Thiên Thiên, cười đáp:
Đúng lúc vợ chưa cưới của tôi ở gần đây, tôi tới đón cô ấy.

Chào thị trưởng Tần.
Phó Thiên Thiên nhìn Tần Hàng bằng ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.

Tần Hàng nhìn lướt qua cô gái có thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt trong veo hơi giống với cô gái trong ký ức của anh.

Nhưng...

Dù là ai thì cũng không phải là cô.

Vì vậy, Tần Hàng không nhìn Phó Thiên Thiên lâu mà nhanh chóng dời mắt đi.


Không ngờ tổng giám đốc Bùi đã có vợ chưa cưới.
Trên khuôn mặt sáng sủa của Tần Hàng nở nụ cười ôn hòa quen thuộc:
Thật lòng chúc mừng tổng giám đốc Bùi.

Cảm ơn thị trưởng Tần.


Vương An Dương đúng lúc bước đến sau lưng Tần Hàng, lên tiếng nhắc nhở:
Thị trưởng, đã đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi.

Tôi biết rồi.
Tần Hàng nhìn Bùi Diệp, cười nói:
Vậy tổng giám đốc Bùi, lần sau có thời gian, chúng ta nói chuyện tiếp nhé.

Được, có thời gian gặp lại.
Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên nhìn Tần Hàng lên xe, hai người sóng vai đứng bên đường dõi mắt nhìn Tần Hàng ngồi lên xe rời đi.

Trong xe, Tần Hàng lơ đãng thoáng nhìn vào kính chiếu hậu, vừa khéo nhìn thấy bóng dáng của Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đứng ở bên đường.

Đột nhiên, trong mắt Tần Hàng hiện lên một bóng hình quen thuộc, thế mà lại trùng khớp với dáng người Phó Thiên Thiên, khiến anh bỗng mở to mắt.

Đến khi chiếc xe anh đang ngồi rẽ sang hướng khác, anh đột nhiên hét lên:
Dừng xe!
Tài xế lập tức dừng xe lại.

Cùng với chiếc xe của bọn họ, chiếc xe vệ sĩ bám sát theo sau cũng dừng lại theo.

Vương An Dương ngồi bên cạnh Tẩn Hàng liền đề cao cảnh giác, lỗ chân lông trên người dựng đứng hết lên.


Thị trưởng, sao vậy ạ?
.

Tần Hàng mặc kệ Vương An Dương, mở cửa xe nhảy luôn xuống xe, chạy như điên trên vỉa hè quay ngược trở lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.