Chương 134: Cô nói tôi không phải phó thiên thiên, vậy tôi là ai?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 699 chữ
- 2022-02-04 07:59:15
sẽ lại trở thành Phó Thiên Thiên trước đây, hoặc là trở thành một xác chết.
Nhưng, đột nhiên Phó Thiên Thiên dừng chân lại trước lá bùa, không đi tiếp nữa.
Thấy Phó Thiên Thiên dừng bước, trong lòng Phó Linh Nguyệt vô cùng sốt ruột.
Cô ta nôn nóng nhìn về Phó Thiên Thiên:
Sao chị không đi tiếp?
Vẻ mặt Phó Thiên Thiên ẩn chứa sự giễu cợt:
Phó Linh Nguyệt, không phải cô hẹn gặp tôi ở chỗ này sao? Cô muốn nói gì?
Phó Linh Nguyệt nghiến răng, vẫn dán mắt nhìn vào chân Phó Thiên Thiên:
Chị bước lên bước nữa rồi tôi nói.
Cô ta vẫn luôn thúc giục trong lòng, bước lên, bước lên, bước lên một bước nữa thôi, chỉ cần một bước là được rồi.
O? Muốn tôi bước lên bước nữa ư?
Đúng!
Phó Linh Nguyệt gật đầu thật mạnh:
Chỉ cần chị bước lên một bước nữa, tôi sẽ nói!
Thấy vẻ nôn nóng của Phó Linh Nguyệt, trong mắt Phó Thiên Thiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sau đó chậm rãi nhấc chân dưới ánh mắt sốt ruột của Phó Linh Nguyệt, sau đó sải bước tiến vào vòng bùa chú của cô ta.
Thấy Phó Thiên Thiên đã bước vào vòng vây của bùa chú, Phó Linh Nguyệt hết sức vui mừng.
Tốt quá rồi, cuối cùng Phó Thiên Thiên cũng đã bước vào, chỉ cần bước vào, cô sẽ...
Nhưng sau khi vui mừng qua đi, Phó Linh Nguyệt bỗng nhiên phát hiện, Phó Thiên Thiên thế mà lại không hề hấn gì.
Sao có thể như vậy? Thấy Phó Thiên Thiên không sao cả, Phó Linh Nguyệt lắp ba lắp bắp hỏi cô:
Chị...
chị...
sao chị lại không bị gì?
Phó Thiên Thiên lạnh lùng liếc cô ta, trong mắt mang theo vẻ mỉa mai:
Tôi nên bị làm sao?
Chị...
chị chị...
Phó Thiên Thiên không buồn nhìn về mặt sợ hãi của Phó Linh Nguyệt, bóc luôn lá bùa dán dưới đất lên.
Phó Linh Nguyệt lo lắng giơ tay muốn giật lại lá bùa trên tay Phó Thiên Thiên, nhưng Phó Thiên Thiên đã xé nát lá bùa ngay trước mặt cô ta rồi vứt thẳng xuống đất.
Bùa của tôi!
Phó Linh Nguyệt hốt hoảng nhặt những mảnh bùa nát đã bị Phó Thiên Thiên vứt xuống đất lên.
Lúc cô ta chuẩn bị nhặt mảnh bùa cuối cùng lên, Phó Thiên Thiên liền giẫm một chân lên mảnh bùa đó.
Phó Linh Nguyệt đẩy chân Phó Thiên Thiên ra, nhưng sức của cô ta hoàn toàn không thể làm lung lay chân của cô.
Phó Linh Nguyệt, cô muốn đối phó tôi bằng thứ này sao? Quả nhiên là cô hết thuốc chữa rồi!
Phó Linh Nguyệt có phần nhụt chí, ngồi sụp xuống đất.
Sao có thể, sao có thể...
Lá bùa này rõ ràng là đại sư Viên Tâm cho tôi, sao có thể như thế?
Phó Linh Nguyệt không thể tin được mà lẩm bẩm Phó Thiên Thiên nhìn cô ta, cười nhạt:
Phó Linh Nguyệt, tôi thấy cô mới nên đi lên chùa tạm biệt mùi ô uế đấy.
Phó Linh Nguyệt như chợt nghĩ tới điều gì đó, sợ hãi lùi về sau mấy bước, nhìn Phó Thiên Thiên với ánh mắt sợ sệt.
Cô...
rốt cuộc cô là ai?
Phó Thiên Thiên liếc cô ta:
Sao thế, nhanh như vậy mà đã không nhớ tôi là ai rồi à?
Phó Linh Nguyệt tức tối chỉ vào mặt Phó Thiên Thiên, tố cáo:
Cô không phải là Phó Thiên Thiên! Chắc chắn cô không phải là Phó Thiên Thiên! Phó Thiên Thiên không như thế này.
Tôi đã nghe đại sự Viên Tâm nói rồi, cô là người đã chiếm lấy thân xác của Phó Thiên Thiên!
Cô nói tôi không phải Phó Thiên Thiên, vậy tôi là ai?
Phó Thiên Thiên cúi xuống nhìn sát vào mặt Phó Linh Nguyệt:
Phó Linh Nguyệt, cô đúng là biết chọn vị trí.
Lúc 10 tuổi, cô đấy tôi xuống cầu thang ngay tại chỗ này, may mà lúc đó người giúp việc đặt tấm đệm khí bên dưới, tôi mới bình yên vô sự.
Cô đoán xem, nếu bây giờ cô ngã xuống, bên dưới có đệm khí đỡ cô không?