Chương 143: Phượng hoàng rụng lông còn thua cả gà
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 671 chữ
- 2022-02-04 07:59:16
Sao Cát Bình Uyên lại lén lút làm những chuyện xấu xa kia sau lưng cô?
Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt:
Có phải lúc đó cậu nhìn nhầm không?
Cát Bình Uyên đã từng là cấp dưới cực kỳ đắc lực của cô.
Cô không tin chuyện đó lại xảy ra dưới sự quản lý binh sĩ nghiêm khắc của mình.
Không thể nào, tớ nhìn thấy rất rõ nốt ruồi trên tai trái của anh ta.
Hơn nữa, tớ còn nghe mấy người khác gọi anh ta là đội trưởng Cát.
Chỉ cần chờ lát nữa nghe thử xem anh ta có phải họ Cát hay không chẳng phải là sẽ biết sao?
Tăng Nguyệt Nguyệt nói với giọng nhẹ tênh.
Trước đây Tăng Nguyệt Nguyệt không thể nào đã gặp qua Cát Bình Uyên, sao lại biết Cát Bình Uyên họ Cát? Trừ phi...
Người mà Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn thấy chính là anh ta.
Vừa đi vào phòng nghỉ, Cát Bình Uyên liền nhìn thấy Phó Thiên Thiên và Tăng Nguyệt Nguyệt.
Anh ta nhìn lướt qua hai người, sau đó nhìn chăm chăm vào Phó Thiên Thiên.
Khi anh ta nhìn thấy đôi chân thẳng tắp dưới chiếc váy màu xanh ngọc của cô thì hai mắt bỗng sáng lên, gõ nhẹ ngón tay lên cằm, vẻ mặt lấy làm hứng thú.
Sau đó Cao Thắng cũng đi vào, bởi vì khi hai người họ ở trong đội đột kích Hắc Ưng, thực lực của Cao Thắng và Cát Bình Uyên đều ngang ngửa nên bình thường họ luôn bất hòa.
Còn Cát Bình Uyên thấy Cao Thắng bước vào thì ngạo mạn chỉ vào một cái ghế trong phòng nghỉ, nói với hắn:
Trung tá Cao...
À nhầm, trung sĩ Cao, làm phiền anh mang cái ghế kia qua đây giúp tôi.
Thấy Cát Bình Uyên sai bảo mình, lửa giận trong lòng Cao Thống lập tức bùng lên.
Cát Bình Uyên, anh đừng có quá đáng!
Cao Thắng tức giận.
Cát Bình Uyên nheo mắt cười nhạo, rút súng từ bên hông ra, dùng nòng súng vỗ nhẹ vào mặt Cao Thống:
Ơ, tức giận à? Tôi nói này trung sĩ Cao, anh vẫn tưởng rằng anh còn là đội trưởng cao có thể ngồi ngang hàng với tôi sao? Bây giờ anh chỉ là một trung sĩ quèn, còn tôi giờ là thiếu tá, cao hơn anh không chỉ một cấp.
Anh gánh nổi tội xúc phạm cấp trên không?
Cao Thống rất tức giận.
Nhưng đối mặt với Cát Bình Uyên, giờ phút này hắn lại chẳng cãi lại được câu nào.
Đây chính là phượng hoàng rụng lông còn thua cả gà.
Cao Thống hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận.
Không sao, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hôm nay là hắn sẽ có thể trở lại đội đột kích Hắc Ưng.
Đến lúc đó...
hắn sẽ tính số rõ ràng chuyện hôm nay với Cát Bình Uyên.
Tạm thời, hắn phải nhẫn nhịn.
Cao Thắng nghe theo lệnh của Cát Bình Uyên, mang cái ghế mà Cát Bình Uyên chỉ định đến sau lưng anh ta, sau đó kính cẩn làm tư thế
mời
:
Đội trưởng Cát, mời anh ngồi!
Cát Bình Uyên vỗ mạnh vào bả vai của Cao Thống:
Không tồi, vậy mới phải chứ.
Đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Hôm nay, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ huy của tôi, tôi nhất định sẽ nói giúp anh vài câu trước mặt thủ trưởng Cận, cho anh lên chức!
.
Nói rồi, Cát Bình Uyên ngồi xuống cái ghế được Cao Thống mang tới.
Anh ta ngồi trên ghế với vẻ mặt vênh váo, sau đó đảo mắt một vòng rồi nhìn vào Phó Thiên Thiên.
Anh ta chỉ thẳng vào mặt cô, cười tủm tỉm nói:
Cô, đi rót cho tôi cốc nước.
Một vệ sĩ của nhà họ Bùi thấy thế liền nói:
Để tôi rót cho!
Cát Bình Uyên cười khẩy thành tiếng, đứng dậy đạp vệ sĩ kia ngã xuống đất, hung hăng quát lên:
Tôi bảo cậu đi rót sao?