Chương 145: Không có ai có thể lành lặn trở ra sau khi làm người của bùi diệp bị thương
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 660 chữ
- 2022-02-04 07:59:16
Hắn tự biết đuối lý, không dám nói gì.
Rốt cuộc là ai? Ai đã ở sau lưng âm mưu xô hẳn? Cao Thắng tức giận nhìn mấy người đứng ở sau lưng mình.
Mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Trong mắt hắn, ai cũng đáng nghi.
Cao Thống quệt vết máu chảy ra trên khóe miệng do bị Cát Bình Uyên đấm, đỡ Cát Bình Uyên đã đau đến nỗi không thể động đậy được đứng dậy:
Đội trưởng Cát, anh không sao chứ?
Cát Bình Uyên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cao Thắng, tức giận hất tay hắn ra:
Anh trông có giống không sao không?
Đội trưởng Cát, vừa rồi tôi thật sự không cố ý...
Hừ!
Nhưng Cát Bình Uyên không tin là Cao Thắng không cố ý.
Hắn nghĩ sau khi xô ngã anh ta, hôm nay hẳn sẽ trở thành chỉ huy, có thể trở lại đội đột kích Hắc Ưng sao?
Mơ đi!
Dù hôm nay anh ta bị thương, không thể làm chỉ huy, nhưng anh ta sẽ tuyệt đối không để Cao Thống được lợi.
Cát Bình Uyên nhịn đau, ngồi lên ghế, lấy điện thoại đã được tắt máy trước đó ra, sau khi mở máy thì gọi một cú điện thoại.
Phó Thiên Thiên đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy Cát Bình Uyên nhập một dãy số trên điện thoại di động.
Số điện thoại quen thuộc, Phó Thiên Thiên có thể thuộc làu làu.
Đó là số điện thoại của Bạch Khấu! Nhìn thấy số điện thoại của Bạch Khẩu, con người của Phó Thiên Thiên co lại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Phó Thiên Thiên loáng thoáng nghe được giọng nói kiêu ngạo quen thuộc của cô ta.
Chuyện gì?
.
Đội trưởng, là thế này...
Cát Bình Uyên nói ngắn gọn về việc mình bị thương, tạm thời không thể đảm đương nhiệm vụ chỉ huy hiện trường.
Đương nhiên là anh ta giấu nhẹm việc bản thân đã sai Phó Thiên Thiên đi rót trà cho anh ta:
Vậy nên, xin đội trưởng cử một người tới chỉ huy hiện trường.
Sau khi nghe xong, Bạch Khấu lạnh nhạt hỏi:
Có phải Cao Thắng cũng đang ở bên cạnh anh không?
Cát Bình Uyên thay đổi sắc mặt:
Phải, nhưng mà anh ta...
.
Cát Bình Uyên chưa nói xong thì đã nghe giọng của Bạch Khấu truyền đến:
Vậy thì giao quyền chỉ huy hiện trường cho Cao Thống.
Gì cơ?
Cát Bình Uyên đanh mặt:
Đội trưởng, bây giờ Cao Thắng không phải là người của đội đột kích Hắc Ưng.
Hơn nữa...
bây giờ anh ta chỉ là một trung sĩ, sao có thể làm chỉ huy hiện trường được? Hay là cử người khác...
Bạch Khấu gằn giọng:
Cát Bình Uyên, chẳng lẽ anh nghi ngờ quyết định của tôi?
Cát Bình Uyên hoảng hốt, vội đáp:
Tất nhiên là không phải!
Vậy thì nghe lệnh của tôi, giao quyền chỉ huy hiện trường cho Cao Thống, hiểu chưa?
Rõ!
Cao Thống đứng bên cạnh Cát Bình Uyên đương nhiên là đã nghe được giọng của Bạch Khấu trong điện thoại.
Hắn mừng thầm trong bụng, không ngờ trong cái rủi lại có cái may.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy việc vừa rồi bị Cát Bình Uyên đấm cũng đáng giá.
Hắn ho khẽ một tiếng rồi nói với Cát Bình Uyên đang mặt mày u ám:
Đội trưởng Cát, thật ngại quá.
Hắn chỉ vào phụ tá bên cạnh Cát Bình Uyên, nói:
Cậu, mau đưa đội trưởng của cậu đến bệnh viện đi, chuyện ở đây cứ giao hết cho tôi!
Sắc mặt của Cát Bình Uyên và phụ tá đều cực kì khó coi.
Trước khi đi, Cát Bình Uyên giận dữ nhìn Cao Thống:
Cao Thắng, anh đừng đắc ý quá sớm.
Cùng lúc đó, mọi chuyện xảy ra trong phòng nghỉ được truyền đến tai Bùi Diệp.
Bùi Diệp giận tím mặt.
Không có ai có thể lành lặn trở ra sau khi làm người của anh bị thương.