Chương 147: Sớm muộn gì cũng có ngày tìm ra sự thật
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 678 chữ
- 2022-02-04 07:59:16
Bằng không, cô ta còn có thể bị bắn chết sao?
Giờ phút này Vương An Dương chỉ muốn đánh cho Cao Thắng một trận ra trò.
Tuy nhiên, chuyện quan trọng nhất bây giờ là an nguy của thị trường, nếu vì xích mích với Cao Thắng mà làm chậm trễ nhiệm vụ ở hiện trường, vậy thì anh ta mới có lỗi với đội trưởng.
Vương An Dương hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận, vẻ mặt dữ tợn dần dần trở lại bình thường.
Thị trưởng sắp đến rồi.
Nếu thị trường có bất kì sơ suất nào, tôi nghĩ...
anh sẽ không giữ được cái mũ trên đầu đâu.
Vương An Dương lạnh lùng nhắc nhở Cao Thống.
Cao Thống vốn còn định nói thêm gì đó, nhưng nghe Vương An Dương nói thế, hắn đành nuốt những lời định nói xuống.
Đúng như Vương An Dương nói, nếu thị trường có chuyện gì sơ suất, Bạch Khấu cũng sẽ không tha cho hắn, đến lúc đó...
đừng nói là quay lại đội đột kích Hắc Ưng, mà e rằng cả đời này hắn cũng không có ngày nổi danh.
Cao Thống lạnh lùng liếc nhìn Vương An Dương và Phó Thiên Thiên, sau đó vẫy tay với những người đứng phía sau:
Đi theo tôi!
Người của quân đội và người của đội đột kích Hắc Ưng đều rời đi theo Cao Thống.
Một thành viên của đội đột kích đột nhiên đi tới nói thầm vào tai Cao Thống điều gì đó.
Nghe người đó nói xong, mắt hắn sáng lên, sau đó nhìn qua sau lưng Vương An Dương với ánh mắt không có ý tốt, rồi chợt rời đi không quay đầu lại.
Sau khi bọn Cao Thống rời đi, Phó Thiên Thiên cũng chuẩn bị dẫn người của đội vệ sĩ đến gần hiện trường.
Anh Vương, vậy chúng tôi đi trước.
Phó Thiên Thiên thản nhiên nhìn Vương An Dương.
Vương An Dương có thái độ lịch sự hơn phần nào khi đối mặt với Phó Thiên Thiên.
Được, chuyện của thị trưởng lần này, làm phiền mợ Bùi.
Phó Thiên Thiên
ừ
một tiếng, sau đó dẫn người của mình rời đi.
Trước khi đi, Phó Thiên Thiên hơi nghiêng đầu liếc nhìn vẻ nhẫn nhịn trên mặt Vương An Dương.
Nét mặt cô lộ ra vẻ vui mừng.
Cuối cùng Vương An Dương cũng có thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, điều này chứng tỏ rằng anh ta đã trưởng thành và chín chắn hơn.
Trên đường Cát Bình Uyên và phụ tá của mình đến bệnh viện, Cát Bình Uyên cổ tức giận mắng chửi không ngớt miệng.
Tên Cao Thống kia là cái thá gì? Chẳng phải so với tôi thì hắn chỉ biết nịnh hót lấy lòng đội trưởng thôi sao? Thế mà được lòng đội trưởng? Bây giờ hẳn chỉ là một trung sĩ, vậy mà đội trưởng còn giao quyền chỉ huy cho hắn? Tại sao chứ?
Phụ tá của anh ta phụ họa:
Đúng thế, đội trưởng thực sự quá bất công.
Anh ta xô cô gái kia để làm nước đổ vào người anh, đó là cố ý, cố ý làm anh bị thương.
Sau đó, anh ta được nhận quyền chỉ huy.
Cát Bình Uyên hừ nhạt, nghĩ đến gương mặt của cô gái kia, trong lòng anh ta lại bùng lên một đám lửa khác:
Khi nào về thì hỏi thăm về cô gái trong đội vệ sĩ của nhà họ Bùi cho tôi, sau đó đưa cô ta tới biệt thự của ông đây.
Ông đây vì cô ta mới trở nên thế này, bảo cô ta đến dập lửa cho ông đây.
Đội trưởng yên tâm, tôi nhất định...
Chưa nói dứt lời, xe của bọn họ đột nhiên đâm phải cái cọc giao thông ở phía trước.
Trong lúc Cát Bình Uyên và phụ tá của anh ta đang ngơ ngác thì đột nhiên có người lao tới, cầm thứ gì đó xịt vào mặt bọn họ khiến bọn họ hôn mê ngay tức khắc.
Sau đó nữa, bọn họ bị ném ra khỏi xe.