Chương 169: Thiên thiên thân yêu của tới
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 661 chữ
- 2022-02-04 07:59:19
Hơn nữa, trong nhận thức của Phó Thiên Thiên, trước khi kết hôn, hai vợ chồng không thể nằm chung trên một chiếc giường.
Vì vậy cô cũng không hỏi Bùi Diệp là sau khi cô nằm trên giường thì anh ngủ ở đâu.
Phó Thiên Thiên hờ hững nhìn Bùi Diệp và nói:
Cảm ơn anh đã nhường giường cho tôi.
Khóe môi Bùi Diệp bất giác khẽ giật một cái:
Không cần phải cảm ơn!
Không hiểu sao Bùi Diệp lại chột dạ khi được Phó Thiên Thiên nói cảm ơn như thế này.
Suy cho cùng, tối quá anh đâu nhường giường cho cô, mà là...
nằm cùng một chiếc giường với cô.
Đúng vậy, tôi qua anh đã thản nhiên ôm cô ngủ.
Bởi vì Phó Thiên Thiên đã mệt nhoài nên ngủ rất say, không phát hiện ra điều này, vì thế mới tưởng rằng chỉ có mình cô nằm trên giường bệnh.
Tất nhiên là Bùi Diệp sẽ không ngu đến mức nói cho Phó Thiên Thiên biết việc anh đã ôm ấp cô cả đêm hôm qua.
Bây giờ, gần như tất cả mọi người ở ngoài phòng bệnh đều biết chuyện tối qua hai người họ nằm chung
một giường.
Tôi nghỉ ngơi đã khỏe rồi, anh đi nghỉ đi.
Phó Thiên Thiên vén chặn đi xuống giường.
Khóe miệng Bùi Diệp lại khẽ co rút:
Tối qua anh cũng nghỉ ngơi đủ rồi, nếu em còn cảm thấy buồn ngủ thì có thể ngủ thêm một lúc nữa.
Tôi không buồn ngủ.
.
Vậy em đi đánh răng rửa mặt đi, bà nội đã sai người mang bữa sáng đến, có lẽ đang trên đường, sắp đến nơi rồi.
Được.
Theo như Phó Thiên Thiên hiểu thì Bùi Diệp nói rằng tôi qua anh đã nghỉ ngơi đủ rồi, có nghĩa là anh nằm trên giường cả đêm, chỉ đến sáng nay mới chuyển cô lên giường bệnh.
Vả lại, nhìn sắc mặt của Bùi Diệp đúng là dáng vẻ tràn đầy tinh thần, không giống như ngủ thiếu giấc.
Khi Phó Thiên Thiên đi ra khỏi phòng bệnh của Bùi Diệp, cô có cảm giác giọng điệu của Trịnh Tiên và những thành viên khác của đội vệ sĩ nhà họ Bùi canh gác ngoài cửa lúc gọi cô là
mợ chủ
còn mạnh mẽ hơn tối hôm qua.
Bà cụ Bùi mang bữa sáng đến cho Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên, sau khi nhìn hai người ăn xong, bà cười híp mắt dặn hai người ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt rồi ra về.
Sau bữa sáng, Phó Thiên Thiên vốn định làm thủ tục xuất viện, nhưng bác sĩ đột nhiên tới nói rằng cơ thể cô có chút vấn đề, cần ở lại kiểm tra tổng thể.
Vì thế, Phó Thiên Thiên buộc phải tiếp tục ở lại bệnh viện để quan sát.
Sau khi biết tin Phó Thiên Thiên phải nhập viện, Tăng Nguyệt Nguyệt rất quan tâm đến Phó Thiên Thiên đã lập tức trốn ra khỏi nhà, chạy đến bệnh viện thăm cô.
Nhưng khi Tăng Nguyệt Nguyệt đến phòng bệnh của Phó Thiên Thiên thì lại không thấy cô ở trong này, tìm khắp phòng bệnh cũng không thấy Phó Thiên Thiên đầu.
Tăng Nguyệt Nguyệt nhào tới giường bệnh lạnh lẽo, gào lên:
Thiên Thiên, Thiên Thiên, Thiên Thiên thân yêu của tớ, sao cậu lại ra đi đột ngột như vậy? Tớ còn chưa nhìn mặt cậu lần cuối, Thiên Thiên...
Khi Tăng Nguyệt Nguyệt khóc lóc như đứt từng khúc ruột trên giường bệnh của Phó Thiên Thiên, thì một bóng dáng mảnh mai xuất hiện ở cửa.
Và người xuất hiện ở cửa kia chính là Phó Thiên Thiên - người mà Tăng Nguyệt Nguyệt đang khóc thương.
Cô lãnh đạm nhìn cô gái đang nước mắt nước mũi giàn giụa, nằm nhoài trên giường bệnh của mình, lại còn liên tục lau nước mắt, nước mũi lên ga trải giường.
Phó Thiên Thiên cau mày:
Tăng Nguyệt Nguyệt, cậu diễn đủ chưa?