• 453

Chương 181: Phó thiên thiên ghen


Từ phòng khám trở về, Tăng Nguyệt Nguyệt giống như chỉ còn lại nửa cái mạng, cô uể oải đi vào phòng bệnh.


Thiên Thiên!


Tăng Nguyệt Nguyệt kéo cánh tay của Phó Thiên Thiên, ngả lưng xuống ghế sofa bên cạnh cô, gối đầu lên cánh tay cô.

Phó Thiên Thiên di tay vào trán Tăng Nguyệt Nguyệt.


Cậu sao thế? Sao trông ỉu xìu thể? Đánh nhau với ai à?



Đâu có!
Tăng Nguyệt Nguyệt bĩu môi phàn nàn:
Nếu đánh nhau với ai thì tớ đã không mệt mỏi như thế.



Vậy bị làm sao?



Đều tại mấy bác sĩ trong phòng khám và đám vệ sĩ kia, bọn họ hành hạ tớ sắp chết đến nơi rồi.

Lúc thì bảo tớ nằm lên cái máy này, lúc thì bảo tớ đứng lên dụng cụ kia, cứ quét tới quét lui tớ...
Tăng Nguyệt Nguyệt giận dữ nói:
Bọn họ rút sạch sức lực của tớ rồi!


Nói đến đây, Tăng Nguyệt Nguyệt căm hận trừng mắt nhìn Bùi Diệp.

Tại người đàn ông này cả, để tách cô và Phó Thiên Thiên ra, anh ta đã cố ý bảo những bác sĩ và y tá kia hành hạ cô.

Lòng dạ của anh ta còn đen hơn mực!

Người nào đó ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt vô tội, không có chút mặc cảm tội ác nào.

Tăng Nguyệt Nguyệt rời mắt, sau đó kéo cánh tay Phó Thiên Thiên, nói:
Thiên thiên, bây giờ tớ vừa đói vừa mệt.

Cậu cho tớ ăn một bữa ngon, để tớ bồi bổ, có được không?
Việc mà Phó Thiên Thiên không chịu nổi nhất đó là người khác mè nheo nhõng nhẽo.

Lúc cô gần như sắp bị sự làm nũng của Tăng Nguyệt Nguyệt đánh bại, người đàn ông trên giường bỗng nói một câu sâu xa.


Tôi vừa mới gọi điện cho ông Tăng, hôm nay vừa khéo ông ấy ở gần đây, chi bằng mời ông Tăng cùng đi ăn cơm.

Vừa hay cũng lâu rồi tôi chưa ăn cơm với ông ấy.


Tăng Nguyệt Nguyệt rùng mình.

Cô nhanh chóng bỏ tay Phó Thiên Thiên ra gần như là theo phản xạ, đứng phắt dậy, tinh thần phấn chấn, giọng nói sang sảng:
À, tớ sực nhớ ra, hôm nay tớ còn có việc, tớ đi trước nhé.

Thiên Thiên, hôm nào chúng ta gặp lại!


Nói xong, Tăng Nguyệt Nguyệt chạy biến ra khỏi phòng bệnh của Bùi Diệp, như sợ có ai đuổi theo mình.

Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn bóng lưng Tăng Nguyệt Nguyệt chạy đi:
Sao Nguyệt Nguyệt lại sợ ba cô ấy như vậy?

À, ba của cô Tăng trước đây là một quân nhân nên khá nghiêm khắc với con cái.

Nhà họ Tăng có quy định, lúc còn bé cô Tăng ham chơi về muộn, bị phạt quỳ trước cửa cả đêm mưa, sau này cô Tăng còn bị phạt nằm trên giường một tháng vì đã ăn trộm đồ ăn trong phòng bếp.


Phó Thiên Thiên hiểu ra.

Chẳng trách Tăng Nguyệt Nguyệt lại sợ ba của mình như vậy, tưởng chừng như vừa nghe thấy tiếng ông là mặt mày biển sắc.

Nếu để ba của cô ấy biết cô ấy là
thần trộm
thì càng không dám tưởng tượng ra hậu quả.

Trong mắt con chuột Tăng Nguyệt Nguyệt, cảnh sát và quân đội là mèo, còn ông Tăng là Pallas trong số những con mèo.

() Mèo Pallas hay còn gọi là mèo Manul, là một loài mèo hoang nhỏ thuộc họ Mèo.

Có điều...

Phó Thiên Thiên hơi nhíu mày.

Tại sao Bùi Diệp lại biết rõ chuyện của Tăng Nguyệt Nguyệt như thế, biết rõ quá khứ của cô ấy như trong lòng bàn tay? Từ trước đến giờ Phó Thiên Thiên luôn thẳng thắn, luôn thích hỏi thẳng.

Nhưng cô vừa định lên tiếng thì chợt nhớ đến chuyện sắp xảy ra ở bảo tàng Hoa Đô, trong lòng hơi lo lắng.

Vừa rồi cô chưa kịp nhắc nhở Tăng Nguyệt Nguyệt.

Phó Thiên Thiên liển lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho cô ấy.

Nhưng Tăng Nguyệt Nguyệt đã tắt máy, không có cách nào liên lạc được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.