• 453

Chương 184: Có thể sẽ không nhẫn tâm



Đội trưởng!
Vệ sĩ nọ gọi Trịnh Tiên một cách cung kính.

Trịnh Tiên liếc nhìn bà cụ trong vòng tay mình, sau đó lại nhìn vệ sĩ kia, hỏi với vẻ nghi ngờ:
Sao cậu lại ở đây?
Vệ sĩ kia thành thật trả lời:
Cô Phó nói, có thể anh sẽ không nhẫn tâm ra tay với bà cụ này nên bảo tôi tới.
Trịnh Tiên:
...
Cho dù là như thế, nhưng vệ sĩ này cũng ác quá, chẳng nói chẳng rằng đã đánh bà cụ hôn mê bất tỉnh, nếu lỡ đánh gãy xương bà ấy thì gây tai họa rồi.

Trong lúc Trịnh Tiên đang nghĩ vậy thì vệ sĩ đó lại nói:
Cô Phó còn nói, anh không chơi lại cô Tăng!
Trịnh Tiên không hiểu ra sao.

Sau đó, anh ta và vệ sĩ kia cùng nhau đỡ bà cụ lên xe.

Vừa yên vị, Trịnh Tiên bỗng sờ thấy vật gì đó, vì hơi vướng nên anh ta tiện tay túm lấy, kết quả lôi ra bộ tóc bạc giả.

Trịnh Tiên chau mày nhìn bộ tóc trên tay.

Anh ta còn chưa hết ngạc nhiên thì nhìn thấy mái tóc bạc trắng của bà cụ kia không biết đã trở nên đen bóng từ lúc nào.

Trịnh Tiên ngây người.

Sau khi vệ sĩ kia lên xe và ngồi vào ghế lái, Trịnh Tiên vẫn còn ngơ ngác nhìn
bà cụ
ngồi bên cạnh mình.

Trên đường đi, khi rẽ qua một ngã tư, cơ thể của
bà cụ
mất trọng tâm, ngã vào lồng ngực của Trịnh Tiên, Trịnh Tiên vô thức ôm lấy bả vai
bà cụ
, sau đó anh ta cứ giữ tư thế đó cho tới khi đến bệnh viện.

Xe vừa chạy đến trước cổng bệnh viện,
bà cụ
trong lòng Trịnh Tiên mới từ từ tỉnh lại.


Bà cụ
day day huyệt thái dương hơi ê ẩm, mơ màng nhìn khung cảnh xung quanh, thấy Trịnh Tiên đang ôm mình,
bà cụ
nheo mắt lại.


Đội trưởng Trịnh, sao anh lại ở đây?


Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trịnh Tiên liền biết
bà cụ
này là ai.

Vẻ mặt anh như nhìn thấy ma, nhìn chằm chằm vào mặt
bà cụ
:
Cô...

Cô Tăng?

Là tôi, sao thế?
Tăng Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, sau đó thấy lớp hóa trang người già trên mặt mình thì lập tức tỉnh táo lại.

Vừa lấy lại tinh thần, Tăng Nguyệt Nguyệt liền giận dữ nhìn Trịnh Tiên:
Anh...

Tên khốn này, sao anh lại đánh ngất tôi rồi đưa tới đây? Lập tức quay đầu xe ngay, tôi muốn quay lại bảo tàng!

Quay lại bảo tàng? Để làm gì?

Ôi dào, anh đừng quan tâm!
Tăng Nguyệt Nguyệt lập tức lấy tóc giả để ở ghế ngồi trên xe đội lên, sau khi dán tóc giả xong xuôi, cô lại khôi phục lại dáng vẻ của một cụ bà.

Cô vừa mở cửa xe vừa cười tít mắt vỗ vai Trịnh Tiên:
Cháu trai, bà có việc bận, sau này sẽ gặp lại!
Trịnh Tiên:
...
Khóe miệng anh ta co giật mấy lần.

Lúc Tăng Nguyệt Nguyệt sắp xuống xe, lại có ai đó dùng cổ tay chặt vào gáy cô một phát.

Một giây sau, Trịnh Tiên liền đón được cơ thể đã ngất xỉu của Tăng Nguyệt Nguyệt.

Lần này là anh ta xuống tay.

Trong phòng bệnh, lúc Tăng Nguyệt Nguyệt tỉnh lại lần nữa, mặc dù cô vẫn mặc nguyên bộ đồ bà lão nhưng tóc giả trên đầu đã được gỡ xuống, khuôn mặt cũng đã được tẩy trang.

Cô tức giận chỉ vào Phó Thiên Thiên:
Cậu biết không, nếu không phải tại cậu, hôm nay tớ đã lấy được quyền trượng của Pharaoh rồi!
Thầy Tăng Nguyệt Nguyệt tức muốn nổ phổi nhảy lên nhảy xuống trước mặt mình, Phó Thiên Thiên không hề hoang mang, mở điện thoại di động của mình ra, ấn mở một tin tức rồi đưa cho Tăng Nguyệt Nguyệt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.