• 453

Chương 189: Đội...


Có điều, vừa mới về phòng bệnh, cô liền nhìn thấy một kí hiệu như gà bới được vẽ trên tủ đầu giường.

Nhìn thấy kí hiệu đó, ánh mắt Phó Thiên Thiên khẽ thay đổi.

Nhìn vào cửa sổ cô đã đóng kín trước khi rời đi lúc này đang mở toang, màn cửa bay phấp phới theo gió, cô đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua tòa nhà nằm sau khu nội trú.

Quả nhiên, Phó Thiên Thiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Cô hơi nhếch môi, sau đó nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ, nhanh chóng trượt xuống dọc theo ống nước bên cạnh.

Vì là ban đêm, ánh đèn phía sau lờ mờ nên không ai nhìn thấy có người trèo xuống bức tường phía sau của khu nội trú.

Thoáng cái, Phó Thiên Thiên đã đi tới chỗ bóng người đang đứng trong góc khuất.

Vừa nhìn thấy Phó Thiên Thiên đi đến trước mặt mình, trước mắt Ngô Danh dường như lóe lên một bóng hình quen thuộc.

Đã từng có lúc, đội trưởng Tử Xa cũng nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên một dãy nhà và đi đến trước mặt anh ta như thế này.

Ngô Danh nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ cảnh giác.


Cô là ai?
Phó Thiên Thiên lạnh nhạt nhếch môi, chắp hai tay sau lưng, nghiêm nghị nheo mắt lại:
Ngô Danh, có phải tôi đã từng nhắc nhở anh, anh là một tay bắn tỉa, không được dễ dàng để lộ thân phận của mình trong bất cứ trường hợp nào không?
Hốc mắt Ngô Danh nóng lên, giọng nói cũng hơi run rẩy theo.


Đội...

đội trưởng!
Người có thể dùng thần thái này và giọng điệu này để nói chuyện với anh ta, ngoài đội trưởng Tử Xa của đội đột kích Hắc Ung ra, còn có thể là ai khác?

Trước đó, lúc ở quảng trường Vân Kiều, quả thật trong lòng Ngô Danh đã có cảm giác quen thuộc với Phó Thiên Thiên, cảm thấy cô rất giống đội trưởng Tử Xa, cho nên anh ta mới có ý tìm tới bệnh viện và để lại một ký hiệu đặc biệt trên bàn của Phó Thiên Thiên, một loại ký hiệu mà chỉ có đội trưởng mới có thể hiểu được.

Lại được nghe thấy có người gọi mình là đội trưởng lần nữa, trong lòng Phó Thiên Thiên dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Đã một tháng rồi cô không nghe có ai gọi mình như thế.

Sắc mặt Phó Thiên Thiên trở nên nghiêm nghị, đánh giọng:
Nam nhi không dễ rơi lệ, quân nhân chúng ta từ trước đến giờ chỉ đổ máu chứ không rơi lệ, cất nước mắt của anh vào!

Rõ!
Ngô Danh đứng nghiêm, trả lời dõng dạc.

Nhìn dáng vẻ của Ngô Danh, vẻ mặt của Phó Thiên Thiên thả lỏng phần nào.


Được rồi, Ngô Danh, bây giờ anh không cần cung kính với tôi như vậy, dù sao...

bây giờ tôi đã không còn là đội trưởng của anh nữa.

Trong lòng Ngô Danh, cô mãi mãi là đội trưởng của tôi!
Nhìn vào mặt Phó Thiên Thiên, trong mắt Ngô Danh ánh lên vẻ nghi hoặc:
Nhưng mà...

đội trưởng, bây giờ cô...

Sao bây giờ cô lại trở thành con gái rượu của nhà họ Phó?


Phó Thiên Thiên bình thản đáp:
Chuyện này kể ra rất dài dòng, tạm thời tôi không thể nói rõ với anh được.

Đúng rồi, chuyện anh nghi ngờ thân phận của tôi, anh có nói cho người khác biệt không?
Ngô Danh lắc đầu.

Phó Thiên Thiên gật đầu.


Anh tạm thời đừng nói cho những người khác trong đội biết thân phận hiện giờ của tôi.
Ngô Danh thận trọng nói:
Đội trưởng, cô yên tâm, tôi biết rồi.

Ừ, tôi tin anh.
Trong mắt Ngô Danh tràn đầy vẻ căm hận:
Đội trưởng, lần đó toàn quân các cô bị tiêu diệt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đều nói cô...

Nói tôi bán đứng đồng đội, anh tin không?

Không tin!
Ngô Danh thốt lên.

Phó Thiên Thiên mỉm cười nhìn anh ta:
Cảm ơn anh, Ngô Danh.
Lời nói của Phó Thiên Thiên khiến Ngô Danh xót xa trong lòng, rõ ràng đội trưởng chính trực là thế, mà mọi người đều vu oan hãm hại cô.

Ngay cả người chị em tốt nhất của Từ Xa là Bạch Khấu cũng cho rằng Phó Thiên Thiên phản bội đồng đội.

Bạch Khẩu đã lăng mạ tất cả những hành vi tiểu nhân của Từ Xa sau cái chết của cô, điều này khiến cho Ngô Danh càng chán ghét cô ta đến tột cùng.

Nếu không phải quyển luyện đội đột kích Hắc Ưng, anh ta đã rời khỏi đội đột kích từ lâu rồi.


Đội trưởng, có phải cô đã biết là ai đã vu oan giá họa cho cô không?



Tôi đã biết.
.

Ngô Danh nghiến răng nghiến lợi:
Cô nói cho tôi biết kẻ đó là ai đi, tôi sẽ tìm hắn báo thù!
Phó Thiên Thiên lắc đầu:
Bây giờ vẫn chưa phải lúc, tôi muốn thông qua người đó để tìm ra những người đứng sau.
Đúng vậy, Phó Thiên Thiên muốn thông qua Bạch Khấu để tìm ra những người đứng đằng sau, nếu không, không biết Bạch Khấu đã chết bao nhiêu lần dưới tay cô.


Rốt cuộc hắn ta là ai?
Ngô Danh tức giận hỏi.


Được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết sau.
Phó Thiên Thiên đổi chủ đề:
Phải rồi, thời gian không có tôi, trong đội có xảy ra chuyện gì không?

Sau khi cô mất, Bạch Khẩu trở thành tổng đội trưởng.

Bạch Khẩu chính là một kẻ ăn cháo đá bát, cô ta luôn nói rằng cô phản bội mọi người, rồi sau đó đội trưởng Cao bị giáng chức, đội trưởng Cát thì phát điên.
Đây đều là những chuyện Phó Thiên Thiên đã biết.

Ngô Danh nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ bất bình:
Đội trưởng, cô mau trở về đi, để tránh cho đội đột kích Hắc Ưng bị kẻ ăn cháo đá bát Bạch Khẩu kia tu hú chiếm tổ chim khách.

Chờ sau khi tôi giải quyết xong mọi chuyện cần thiết rồi hãy nói.
Phó Thiên Thiên đổi chủ đề:
Còn chuyện gì nữa không? Ví dụ như, Bạch Khẩu muốn đến ngôi chùa nào đó?
Ngô Danh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
À, đúng rồi, hôm nay tôi nghe tâm phúc của đội trưởng Bạch nói với người khác rằng sáng thứ tư tuần này anh ta và đội trưởng ăn cháo đá bát kia định đến chùa Nam Linh, không biết lên đó làm cái quái gì.


Phó Thiên Thiên nheo mắt lại.

Chùa Nam Linh! Xem ra, Bạch Khấu thật sự đã bị cô dọa sợ.

Vừa hay cô có thể nhân cơ hội lần này, tặng cho cô ta một món quà lớn.

Phó Thiên Thiên đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có một loạt tiếng động vọng đến từ khu nội trú.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.