• 453

Chương 210: Vợ chưa cưới của anh đang ở trong tay tôi


Bùi Diệp chuẩn bị gọi điện cho Sở Hành, anh còn chưa bấm số thì anh ta đã gọi tới.


A lô, anh đón được Thiên Thiên chưa?
Bùi Diệp vừa bắt máy đã hỏi ngay.

Sở Hành lo lắng đáp:
Chưa, tôi vẫn chưa đón được cô ấy.

Vừa rồi tôi gặp thấy cô Tăng, cô Tăng nói cô Phó đã bị bắt cóc.
Mặc Bùi Diệp chợt biến sắc:
Anh nói gì? Bị bắt cóc?

Đúng vậy, cô Tăng nói hai kẻ bắt cóc kia ban đầu đã bắt cóc cô ấy, dùng cô ấy để uy hiếp cô Phỏ nên cô Phó mới đi theo họ.
Bùi Diệp:
...
Vì sao chuyện này nghe ra lại thấy hơi kỳ lạ? Bất luận tại sao lại cảm thấy kỳ lạ thì hiện tại Phó Thiên Thiên đã thực sự bị bắt cóc.

Dám động đến cô gái của anh, bọn chúng đã chán sống rồi sao? Trong lúc Bùi Diệp đang định đi tra xem người nào đã bắt cóc Thiên Thiên thì điện thoại di động của anh lại reo lên lần nữa, một số máy lạ hiển thị trên màn hình cuộc gọi.

Bùi Diệp hơi híp mắt lại khi nhìn thấy dãy số đó.

Anh nhận máy:
Ai đấy?
Người kia nói với giọng lạnh lùng và u ám:
Tổng giám đốc Bùi, thật sự là đã lâu rồi không gặp.

Đừng nói như thể chúng ta thân quen lắm, có phải Thiên Thiên đang ở trong tay anh không?

Vậy tôi cũng không cần phải nói nhảm với tổng giám đốc Bùi nữa, vợ chưa cưới của anh đang ở trong tay tôi.


Bùi Diệp cười khẩy một tiếng:
Nếu đã biết tôi là ai, anh không sợ sẽ có hậu quả gì sau khi đắc tội với tôi sao?
Minh Nhật nói thẳng:
Nếu anh muốn đòi lại vợ chưa cưới của mình thì lấy một người ra đổi đi!

Ai?

Chính là phân đà chủ Thanh Thiên của phân đà sáu của Thông U Các mà anh đã bắt đi hai ngày trước.
Bùi Diệp hừ mũi chế nhạo:
Để tôi đoán thử xem, anh là phân đà chủ Minh Nhật của phân đà bảy của Thông U Các? Nếu Thanh Thiên biết chuyện anh đã từng làm thì liệu anh ta có còn coi anh là anh em không nhỉ?
Giọng nói của Minh Nhật đột nhiên trở nên sắc bén:
Tổng giám đốc Bùi, tôi cho anh thời gian một tiếng.

Sau một tiếng, đưa Thanh Thiên đến bến tàu bên sông Nam Giang, chúng ta gặp mặt rồi giao người.

Nếu sau một tiếng anh không tới, tôi không đảm bảo vợ chưa cưới của anh sẽ thế nào đâu.


Dứt lời, Minh Nhật liền cúp máy.

Thấy điện thoại đã bị cúp, Bùi Diệp ném điện thoại di động cho vệ sĩ đang ở bên cạnh, sau đó mặc áo vest treo trên chiếc giá bên cạnh vào và nói:
Báo cho Thạch Kiều, dẫn Thanh Thiên từ trong nhà giam dưới tầng hầm của nhà họ Bùi ra đây.



Vâng!
Sau khi tan làm, Bùi Hạo đã mua một bó hoa hồng màu đỏ ở cửa hàng hoa gần công ty để đi đón Bùi Diệp ra viện.

Mua hoa xong, anh ta chạy thẳng đến bệnh viện.

Vừa mới bước vào phòng bệnh, Bùi Hạo đã giơ bó hoa về phía trước, hô to vào trong phòng bệnh:
Anh, chúc mừng anh xuất...
Anh ta còn chưa nói hết câu thì một bàn tay bỗng nhiên đẩy anh ta ra.

Bó hoa hồng trên tay Bùi Hạo cũng bị lấy đi, rồi đội ngược lên đầu anh ta.

Bùi Hạo trơ mắt nhìn Bùi Diệp mặt mày sa sầm đi qua trước mặt anh ta.

Anh ta lẩm bẩm nói nốt chữ
viện
với giọng run rẩy.

Chờ Bùi Diệp đi khỏi trước mặt mình, Bùi Hạo ngơ ngác lấy bó hoa trên đầu xuống.

Một vệ sĩ đi tới, nhặt một cánh hoa rơi trên đầu Bùi Hạo xuống, để vào trong tay anh ta, sau đó lại đưa một xấp ngân phiếu định mức vào tay anh ta.


Cậu Hai, đây là giấy xuất viện và tất cả ngân phiếu định mức của cậu Cả, thủ tục xuất viện của cậu Cả phải làm phiền đến cậu Hai rồi.
Nói xong, vệ sĩ đó vội vàng theo sau Bùi Diệp rời đi.

Nhìn thấy xấp ngân phiếu định mức và cánh hoa trong tay, Bùi Hạo nhìn Bùi Diệp đã bước vào thang máy với vẻ mặt đau khổ:
Anh, anh định khi nào sẽ trở lại công ty?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.