Chương 223: Sao không nói tiếp?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 650 chữ
- 2022-02-06 11:59:46
Hắn nói với vẻ mặt dữ tợn:
Hơn nữa, cô cũng không thể biết được đâu.
Song, kỳ lạ là hắn đã bóp cò súng nhưng Phó Thiên Thiên vẫn đứng yên tại chỗ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải Phó Thiên Thiên đã bị hắn bắn chết rồi sao? Hình như vừa rồi súng của hắn không phát ra âm thanh, chuyện này là thế nào? Trong khi Minh Nhật đang cảm thấy lạ thì một bàn tay khác của Phó Thiên Thiên thình lình giơ ra rồi xòe ra.
Vài tiếng
lạch cạch
vang lên, có thứ gì đó rơi ra từ trong tay cô.
Nghe thấy tiếng vang trên mặt đất, da đầu Minh Nhật tê rần.
Đó là tiếng những viên đạn rơi xuống đất.
Những viên đạn đó...
là đạn trong sáng của hắn.
Phó Thiên Thiên thế mà lại tháo hết toàn bộ đạn trong sáng của hắn từ trước.
Thảo nào...
cô lại bình tĩnh đứng đó.
Phó Thiên Thiên nhếch môi nở nụ cười ý vị sâu xa, nhìn Minh Nhật và lạnh lùng hỏi hắn:
Sao không nói tiếp?
Đối với hắn, Phó Thiên Thiên đang ở trước mặt đã không phải là nữ sinh trung học bình thường, mà là ma quỷ chốn địa ngục.
Hơn thế, cô còn là ma quỷ chốn địa ngục đang đòi mạng, con dao trong tay cô chính là sợi xích cầu đi linh hồn của người ta.
Nếu cô giết tôi thì cô mãi mãi sẽ không thể biết được những kẻ đó là ai.
Minh Nhật giãy giụa nói tiếp trước lúc sắp chết.
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhếch môi.
Những kẻ đó là ai, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tra rõ.
Có điều, từ trước tới nay tôi sẽ không nương tay với bất cứ kẻ phản bội nào trên đời này.
Nhất là kẻ phản bội đã bán đứng tất cả mọi người.
Cô không thể giết tôi, tôi vẫn còn có tác dụng, tôi vẫn...
Nhìn vẻ mặt sợ hãi van xin của Minh Nhật, Phó Thiên Thiên Thiên nhớ lại hình ảnh từng đồng đội ngã xuống trước mặt cô.
Ánh mắt Phó Thiên Thiên nhìn Minh Nhật càng lạnh lẽo hơn.
Cô vung tay một cái, con dao trong tay cắt đứt cuống họng của hắn một cách dễ dàng, máu tươi lập tức phun ra.
Hắn mở to hai mắt, đưa hai tay ôm lấy cổ mình, cho dù như vậy cũng không thể nối lại mạch máu và yết
hầu đã bị cắt đứt của hắn.
Chưa đầy vài giây đồng hồ, Minh Nhật đã tắt thở, hai mắt trợn trừng nhìn trân trần lên trần nhà, chết không nhắm mắt.
Thấy hắn đã chết, Phó Thiên Thiên khẽ thở phào.
Trong lần làm nhiệm vụ hơn một tháng trước, cô biết được có gián điệp trong đội của mình, đồng thời cũng biết kẻ gián điệp này đã bí mật cấu kết với một tổ chức bí ẩn.
Cô biết người đó không phải là Bạch Khẩu, vậy chỉ có thể là người khác.
Và khi nhìn thấy Minh Nhật, cô biết kẻ đó chính là hắn.
Phó Thiên Thiên vừa định thu con dao trong tay lại thì nhìn thấy vết máu trên lưỡi dao, cô bèn lau vết máu con dao lên chiếc chăn đắp trên người Minh Nhật.
Sau đó, cô mới nhấn chốt trên chuôi dao, con dao liền trở lại hình dạng một chiếc chìa khóa.
Phó Thiên Thiên cẩn thận đeo lại chiếc chìa khóa vào sợi dây chuyền trên cổ rồi rời đi.
Trước lúc đi, cô đặt một quả bom hẹn giờ trên đầu giường của Minh Nhật.
Sau khi Phó Thiên Thiên rời khỏi căn phòng, một tiếng nổ
bùm
rất lớn vang lên khiến căn phòng đó hóa thành đống đổ nát trong nháy mắt.
Lúc Phó Thiên Thiên rời khỏi phân đà bảy của Thông U Các, một chiếc xe ô tô cũng chậm rãi lái ra khỏi chỗ tối.