• 453

Chương 240: Tôi chờ tin tốt của cô


Chắc cô đã nhận được phong thư rồi nhỉ?


Bạch Khẩu lập tức mở phong thư trên tay ra, quả nhiên bên trong có một tấm ảnh chụp đám cháy, bên trên có ngày và giờ, khuôn mặt của cô ta cũng được chụp hết sức rõ ràng.

Bạch Khẩu nắm chặt lấy phong thư.


Là bà cho người gửi ảnh cho tôi?

Đúng!
Bà Bạch đe dọa:
Nếu tấm ảnh đó được gửi đến quân đội, cô cảm thấy, hiện tại cô còn có thể ngồi vững vị trí đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng không?
Không ngờ lại bị người ta chụp được ảnh lúc đó.


Bà đang uy hiếp tôi?
Giọng nói của Bạch Khấu đầy nguy hiểm.


Cái gì mà uy hiếp chứ, chúng ta là người một nhà, đương nhiên là cùng ngồi trên một con thuyền rồi.

Nếu nhà họ Bạch xảy ra chuyện thì có lợi gì cho cô? Tất nhiên, nếu chúng ta là người một nhà, chúng tôi cũng

muốn cô có thể ngồi ở vị trí đội trưởng đội đột kích Hắc Ung lâu dài hơn.
Bà Bạch cười một tiếng rồi nói tiếp:
Nhưng điều kiện tiên quyết nhất định phải là cả nhà bình an, cô nói xem có đúng không?
Sắc mặt của Bạch Khấu đã cực kì khó coi.

Bà Bạch đang lấy điểm yếu của cô ta ra để uy hiếp cô ta.

Trong mắt Bạch Khấu lập tức bốc lên sát khí.

Từ trước đến nay, cô ta không cho phép người uy hiếp cô ta được tồn tại trên thế giới này.

Nhưng lúc này, giọng nói của bà Bạch lại vang lên.


Tôi gọi điện tới là chỉ muốn nói cho đội trưởng Bạch chuyện này, nhất thiết phải nhờ đến đội trưởng Bạch giúp đỡ.

Nhưng người dưới trướng tôi đã lỡ sao chép tấm ảnh được chụp hơn mười năm trước thành nhiều bản khác nhau, và để ở những nơi khác nhau.

Nếu cô không mau chóng cứu ông Bạch ra, hoặc là...

tôi đột nhiên xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, thì những tấm ảnh kia sẽ được gửi đến cho quân đội.


Bà Bạch nói câu này là đang cảnh cáo Bạch Khẩu, nếu Bạch Khẩu dám ra tay với bà ta, bà ta sẽ khiến Bạch Khấu mất hết tất cả theo.

Câu nói này của bà Bạch khiến khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Khấu hơi nhăn lại.

Bàn tay không cầm ống nghe của cô ta viết thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức, phát ra tiếng
rắc rắc
đáng sợ.


Được, tôi đồng ý với bà.
Bạch Khẩu gần như là rất qua kẽ răng:
Trong vòng ba ngày, Bạch Nguyên Huân sẽ được thả ra khỏi Cục cảnh sát, nhưng đồng thời, bà nhất định phải giao toàn bộ ảnh chụp của năm đó cho

tôi!



Dĩ nhiên.
Giọng điệu của bà Bạch nhẹ nhõm phần nào:
Vậy chúng ta cứ quyết định như thế nhé, chỉ ba ngày, tôi chờ tin tốt của cô.
Nói rồi, bà Bạch liền cúp máy.

Còn Bạch Khẩu, sau khi cúp điện thoại liền đầm một cú lên bàn, cái bàn với chất gỗ tốt vang
rầm
một tiếng, bị Bạch Khẩu đấm nứt ra.

Một nhân viên ngồi trong phòng truyền tin nghe thấy tiếng động thì vội vàng đi ra khỏi phòng, sau đó nhìn thấy Bạch Khấu đã rời khỏi phòng truyền tin, còn cái bàn để điện thoại được làm từ chất gỗ tốt đã bị nứt một đường ở giữa.

Cảnh tượng này khiến nhân viên truyền tin sợ đến nỗi bất giác nuốt nước bọt.

Sao hôm nay đội trưởng Bạch lại nổi giận như vậy? Ở một góc khác trong phòng truyền tin, Ngô Danh đang nấp ở đó, nhìn chằm chằm theo hướng Bạch Khẩu rời đi, rồi lặng lẽ rời khỏi chỗ nấp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.