Chương 249: Cô ta nói không thể lái thì không thể lái sao?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 721 chữ
- 2022-02-06 11:59:50
Phó Thiên Thiên cau mày:
Vì vậy, tạm thời vẫn chưa tìm được người đã động vào xe của anh?
Đúng, có điều, nếu hẳn đã có gan giở trò với xe của anh, muốn bắt được hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Bùi Diệp nói nhỏ, giọng nói toát lên sự lạnh lẽo.
Vậy thì tốt.
Phó Thiên Thiên không có hứng thú hỏi Bùi Diệp sẽ xử lý người đã giở trò với xe của anh thế nào.
Bấy giờ người giúp việc đi tới, đứng trước mặt Bùi Diệp, cúi đầu cung kính, nói:
Cậu chủ, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ.
Bùi Diệp gật đầu:
Ừ, đến phòng chơi bài gọi cụ chủ và cậu Hai, gọi bà chủ đang ở trong phòng ngủ nữa.
Vâng.
Lúc Bùi Hạo từ phòng chơi bài đi ra, sống lưng anh ta đã cùng xuống nhiều so với trước đó, sắc mặt trông cũng tiều tụy hơn.
Quản gia của nhà họ Bùi là Lưu Kiến Trung, mọi người đều gọi ông là chú Trung.
Chú Trung nhìn thấy bộ dạng đó của Bùi Hạo thì quan tâm đỡ lấy cánh tay anh ta:
Cậu Hai, cậu sao thế? Sắc mặt trông kém quá, có phải khó chịu ở đâu không? Có cần gọi bác sĩ đến khám không?
Bùi Hạo khoát tay với chú Trung.
Không cần đâu, đây là bệnh cũ của tôi.
Ơ, cậu có bệnh cũ gì?
Bùi Hạo trừng mắt với ông:
Bệnh này của tôi chỉ cần chơi cờ với bà nội tôi là sẽ phát tác, ông nói xem tôi có bệnh cũ gì?
Chú Trung liên hiểu ra, bèn ngượng ngùng cười một tiếng rồi chuẩn bị rời đi:
Vậy cậu Hai nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.
Trước khi chú Trung rời đi, anh ta thấy rõ ràng khóe miệng ông nhướng lên.
Hừ, bây giờ ngay cả người giúp việc trong nhà cũng cười nhạo anh ta! Chơi cờ với lão phật gia thật không phải là chuyện tốt.
Bà Bùi vốn không muốn xuống nhà cùng ăn cơm trưa, nhưng bà thật sự sợ Phó Thiên Thiên sẽ đè đầu cưỡi cổ mình.
Có điều, sau khi xuống tới nơi, nhìn thấy Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp ngồi cạnh nhau, nhìn dáng vẻ ân cần của Bùi Diệp dành cho cô, trong lòng bà càng khó chịu hơn.
Nhất là khi nhìn thấy Phó Thiên Thiên muốn ăn tôm, mà Bùi Diệp lại tự tay cho hết tôm đã bóc vỏ vào trong bát của cô, chẳng gắp cho bà con nào.
Một con cũng không! Bởi vậy, cảm giác khó chịu trong lòng bà Bùi lên tới đỉnh điểm.
Phó Thiên Thiên thấy bà Bùi cứ nhìn chằm chằm vào mấy con tôm đã được bóc vỏ ở trong bát của mình, bèn gắp luôn con tôm đã được bóc vỏ đến trước mặt bà.
Bà Bùi nhìn trân trân vào con tôm đã được bóc vỏ ở trước mặt:
Cô làm gì vậy?
Không phải bác muốn ăn sao?
Bà Bùi hừ mũi:
Ai muốn ăn đồ thừa của cô!
Nói rồi, bà lại gắp trả lại con tôm.
Phó Thiên Thiên nhíu mày, tiếp tục gắp từng con tôm đã được bóc vỏ chấm nước tương và ăn.
Nhìn thấy những con tôm đã được bóc vỏ trong cái bát trước mặt Phó Thiên Thiên càng lúc càng vơi đi, bà Bùi rất hối hận, nhưng hối hận cũng đã muộn.
Sau bữa cơm trưa, mọi người lại tập trung ở phòng chơi bài, lần này là Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên chơi cờ với nhau, bà Bùi không muốn tham gia nên đi ra khỏi biệt thự.
Bà đang định ngồi lên chiếc Maybach màu bạc thì một vệ sĩ cao to bước tới.
Bà chủ, bà tạm thời không thể lái chiếc xe này được.
Vì sao?
Vệ sĩ cao kều vừa mới đổi ca trực trưa nay, không biết cụ thể chuyện này, thể là buột miệng nói:
Nghe mợ chủ nói chiếc xe này có vấn đề, không thể lái được ạ.
Lại là Phó Thiên Thiên.
Cô ta nói không thể lái thì không thể lái sao? Từ khi nào mà chuyện của nhà họ Bùi lại cần người ngoài tới quản lý vậy?
Bà Bùi tức giận lên xe, lái xe rời khỏi Bùi Viện.