Chương 268: Thiên thiên, là anh đ y
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 677 chữ
- 2022-02-06 11:59:53
Bà Bùi vốn định ngồi xe của Bùi Hạo để về nhà, nhưng chiếc xe của anh ta bị đâm vào vách núi đã hư hỏng nặng.
Buổi sáng, bà còn nghe thấy Bùi Hạo nói chuyện điện thoại với người khác, hình như là người của xưởng sửa xe gọi tới.
Sau khi nhận điện thoại, anh ta đã đi đến xưởng sửa xe.
Không thể ngồi xe của Bùi Hạo, bà Bùi chỉ có thể ngồi xe của Bùi Diệp.
Tuy nhiên, vừa nhìn thấy Phó Thiên Thiên là bà lại tức giận, mặc cho Bùi Diệp nói thế nào, bà vẫn nhất quyết ngồi xe của vệ sĩ để rời khỏi bệnh viện.
Bùi Diệp thở dài, đưa mắt nhìn mẹ mình rời đi.
Vừa nhìn thấy Bùi Diệp đưa Phó Thiên Thiên về, ông cụ Phó liền bảo phòng bếp nấu thêm đồ ăn, muốn giữ Bùi Diệp ở lại nhà họ Phó cùng ăn cơm trưa.
Nhưng sau đó Bùi Diệp còn có việc phải trở lại công ty để xử lý, nên anh chỉ nói vài câu khách sáo với ông cụ Phó rồi rời đi.
Sau khi Bùi Diệp đi, Phó Thiên Thiên ăn cơm cùng ông cụ Phó rồi đi lên lầu, về phòng của mình.
Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, nghĩ bụng: Hiện tại hẳn là lúc Ngô Danh đang nghỉ trưa rảnh rỗi.
Ngón tay của cô chạm vào di động mấy cái, sau đó gọi đi.
Chỉ chốc lát sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Ngô Danh.
Alô, có chuyện gì?
Phó Thiên Thiên đưa ngón tay gõ ba lần bên micro.
Bên phía Ngô Danh không có bất cứ âm thanh nào, sau đó là tiếng thở hổn hển của anh ta.
Vài giây sau, anh ta mới lên tiếng, hơi thở gấp gáp cũng truyền đến cùng lúc anh ta nói.
Đội trường, vừa rồi tôi không tiện nghe điện thoại.
Ừ, sáng nay anh gọi cho tôi có việc gì?
Ngô Danh vẫn tưởng người bắt máy sáng nay là Phó Thiên Thiên nên không có nghi ngờ gì, bèn đáp:
Đội trưởng, là thế này, chẳng phải cô bảo tôi chú ý động tĩnh của đội trưởng Bạch sao? Sáng nay tôi nghe thấy cô ta gọi người đi ra ngoài, hình như là đi đón người nhà họ Bạch gì đó, muốn chuyển họ đến chỗ khác.
Ngặt nỗi, sáng nay có buổi huấn luyện, tôi không có cách nào đi ra ngoài được nên tôi không rõ cụ thể là đi đón ai, chuyển đến đâu.
Nhà họ Bạch? Có lẽ là người nhà của Bạch Nguyên Huân.
Được, tôi biết rồi.
Đội trưởng, vậy tôi có thể gác máy chưa? Tôi...
sắp nhịn hết nổi rồi.
Giọng nói hết sức kìm nén của Ngô Danh phát ra từ trong loa.
Phó Thiên Thiên lại lộ ra vẻ mặt khó diễn tả bằng lời, cô dứt khoát bấm kết thúc cuộc gọi.
Sau khi cúp máy, con người của Phó Thiên Thiên hơi co lại.
Nếu cô đoán không lầm thì người giở trò với xe của Bùi Diệp lần này chắc hẳn là người của nhà họ Bạch.
Quả nhiên, Bạch Khẩu có sơ hở nào đó nằm trong tay người nhà họ Bạch nên mới mạo hiểm đi cứu bọn họ vào lúc này.
Với bản tính ăn thua đủ của nhà họ Bạch, nếu bọn họ không đã không giết được Bùi Diệp và còn có thể uy hiếp được Bạch Khấu phải đi cứu bọn họ, thì tiếp theo đây, sợ rằng bọn họ sẽ làm đến cùng, mà bảo Bạch Khẩu giết Bùi Diệp.
Nếu Bạch Khẩu ra tay...
Trong mắt Phó Thiên Thiên lóe lên sự nham hiểm.
Vào lúc cô đang suy nghĩ điều gì đó thì di động đổ chuông.
Hai chữ
chồng yêu
nhảy nhót trên màn hình.
Phó Thiên Thiên nhìn thấy là cuộc gọi của Bùi Diệp thì khóe môi vui vẻ cong lên mà ngay đến bản thân cô cũng không phát hiện ra.
A lo.
Thiên Thiên, là anh đây.
Tôi biết.
Giọng nói của Phó Thiên Thiên cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.