Chương 286: Trừ phi tôi chết
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 731 chữ
- 2022-02-06 11:59:56
muốn uy hiếp tôi?
Bạch Khấu đanh mặt:
Anh Bùi, tôi cũng không muốn làm vậy, nhưng anh nhiều lần cản trở, khiến tôi nghi ngờ không biết anh Bùi có phải là đồng bọn với cô Phó hay không.
Bây giờ...
không chỉ có Phó, mà ngay cả anh cũng nhất định phải đi với tôi một chuyện.
Đội trưởng Bạch thật đúng là biết đòi hỏi nhiều.
Tôi hỏi lại câu cuối cùng, anh Bùi thật sự sẽ không giao cô Phó ra phải không?
Bùi Diệp cười khẩy một tiếng rồi đẩy Phó Thiên Thiên ra sau lưng mình:
Trừ phi tôi chết.
Trong lòng Phó Thiên Thiên thoáng xúc động.
Cô ngẩng đầu nhìn Bùi Diệp, nhưng từ góc độ của cô chỉ có thể thấy được đường cong quai hàm đẹp đẽ và trơn láng của anh.
Cô cảm nhận được cảm giác an toàn quen thuộc khi ở bên anh.
Khóe miệng của cô không khỏi cong lên.
Nụ cười trên mặt Bạch Khấu càng lạnh lùng hơn.
Không giao người! Vậy là anh ta muốn chết! Thể thì cũng đừng trách cô ta không nhắc nhở! Đúng lúc đó, sau lưng lại truyền tới một giọng nói:
Dừng tay, đội trưởng Bạch, cô đang làm gì vậy?
Nghe thấy giọng nói này, thần kinh của Bạch Khấu bỗng nhiên căng thẳng.
Cô ta sửng sốt nhìn về phía âm thanh vang lên.
Là Tần Hàng Bạch Khấu có cảm giác cả người đều cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, nhất là khi nhìn vào ánh mắt chất vấn của Tần Hàng, cơ thể cô ta lại càng cứng ngắc.
Hàng, anh...
Cô ta buột miệng gọi tên anh.
Tần Hàng cất giọng vừa ôn hòa vừa lạnh lùng cắt lời Bạch Khẩu:
Đội trưởng Bạch, xin hãy gọi tôi là thị trường hoặc là thị trưởng Tần!
Bạch Khẩu nghiến răng, nuốt sự chua xót trong lòng, thốt ba chữ:
Thị trưởng Tần!
.
Lúc này Tần Hàng mới hài lòng.
Anh chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Khấu, hạ khẩu súng trong tay cô ta xuống.
Anh Bùi và cô Phó vô tội, tôi có thể bảo đảm cho hai người họ.
Bạch Khấu thay đổi sắc mặt, đành phải thu súng.
Nếu thị trưởng Tần đã bảo đảm thì tôi không còn lời nào để nói.
Vì Tần Hàng xuất hiện nên Bạch Khẩu đành phải thu hồi sát khí trên người.
Cô ta biết không thể giết được Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên vào lúc này.
Sau khi Bạch Khấu cất súng, Tần Hàng nhìn về phía Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên.
Tổng giám đốc Bùi, cô Phỏ, vừa nãy đã khiến hai vị hoảng sợ rồi.
Bùi Diệp hơi nhếch môi:
Không sao, tôi còn phải cảm ơn thị trưởng Tần đã bảo đảm cho tôi và vợ chưa cưới của tôi, nếu không...
e rằng chúng ta đã phải nộp mạng dưới họng súng của đội trưởng Bạch.
Khách sáo rồi.
Hội nghị sắp bắt đầu, chúng ta nên trở lại hội trường thôi.
Được.
Bùi Diệp nắm chặt lấy tay Phó Thiên Thiên, cô không kháng cự mà nắm ngược lại tay anh, cùng anh rời khỏi nơi này.
Ngoài Bạch Khấu ra, những người khác lần lượt rời đi, để lại một mình cô ta tức giận đứng đó.
Hai mắt cô ta bốc lửa nhìn chằm chằm theo bóng lưng Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên.
Không sao, trong lúc diễn ra hội nghị, Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên phải ở lại trung tâm hội nghị này, vẫn còn rất nhiều thời gian.
Mất cơ hội này, còn cơ hội khác.
Trong góc khác, trên người Thạch Kiều và Vương An Dương đều đã ăn mấy đòn tấn công của đối phương nhưng cả hai vẫn chưa phân thắng bại.
Đột nhiên Thạch Kiều tỉnh táo hơn, nhìn sang bên cạnh thì không thấy ông già lao công đâu.
Hỏng rồi, nhân viên vệ sinh giả trang thành công kia đã biến mất!
Anh ta lầm bầm.
Vương An Dương định tấn công Thạch Kiều, nghe Thạch Kiều nói thế thì ngừng tấn công:
Nói rõ xem, đây không phải là lao công bình thường à?
Lao công bình thường?
Thạch Kiều liếc Vương An Dương:
Chẳng lẽ anh không phải là đồng bọn của ông ta?
Nghe Thạch Kiều nói vậy, sắc mặt Vương An Dương hơi thay đổi:
Đó là lao công khả nghi sao? Sao anh không nói sớm!