Chương 294: Ở gần như thế, còn gửi tin nhắn làm gì?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 681 chữ
- 2022-02-06 11:59:58
Trong giọng nói của anh ta là sự kích động không kiềm chế được:
Cô là...
đội trưởng?
Phó Thiên Thiên thầm giật thót, nhưng ánh mắt nhìn anh ta lại bình tĩnh:
Đội trưởng? Tôi không phải là đội trưởng gì hết, e rằng anh Vương đã nhận làm người rồi.
Nhưng...
cô vừa mới tháo băng đạn của người kia xuống, và cả động tác đấm vào mặt hắn nữa...
Đó là tôi học được của một người thầy.
Sao? Chẳng lẽ có vấn đề?
Câu nói đó của cô không sai, trước đây đúng là cô đã học kỹ thuật này từ một vị tướng già nên cũng không tính là nói dối.
Trước đôi mắt ngay thẳng và trong veo của Phó Thiên Thiên Vương An Dương bị cô nhìn đến mức chột dạ.
Đội trưởng đã chết được hai tháng, Phó Thiên Thiên là con gái cả của nhà họ Phỏ, sao lại là đội trưởng được? Anh ta bị cái quái gì thế này? Ấy thế mà lại có ảo giác là linh hồn của đội trưởng đã nhập vào người Phó Thiên Thiên.
Nhất định là gần đây anh ta quá nhớ đội trưởng nên mới có suy nghĩ này.
Tất...
tất nhiên là không rồi.
Vương An Dương hơi lúng túng, thoáng nhìn người đàn ông bị Phó Thiên Thiên đánh bất tỉnh đang nằm dưới đất, đổi chủ đề:
Người này là?
Phó Thiên Thiên nói thẳng:
Đúng như anh đoán đấy.
Vương An Dương chợt thay đổi sắc mặt:
Cảnh sát quả là quá bất cẩn, vậy mà lại bị người ngoài trà trộn vào.
Nếu Phó Thiên Thiên không kịp thời ngăn chặn kẻ này, sợ rằng bây giờ Tần Hàng...
đã mất mạng.
Nếu Tần Hàng có chuyện gì thì đó chính là sự tắc trách của anh ta.
Anh ta sẽ hổ thẹn với đội trưởng.
Phó Thiên Thiên hờ hững liếc nhìn Vương An Dương, sau đó đi thẳng đến bên cạnh anh ta.
Lúc đi ngang qua anh ta, cô nói:
Thân phận của tôi không thích hợp ra mặt, tôi tin anh Vương biết nên làm thế nào.
Vương An Dương gật đầu, cảm kích nhìn cô, đáp:
Cảm ơn cô Phó về chuyện hôm nay.
Không cần khách sáo.
Dứt lời, Phó Thiên Thiên rời khỏi đó.
Sau đó Vương An Dương gọi người của cảnh sát tới, bảo bọn họ dẫn gã đàn ông kia đi.
Việc có kẻ khả nghi trà trộn vào cảnh sát đã khiến phía quân đội và cảnh sát hoang mang.
Khi trở lại chỗ ngồi của mình, Phó Thiên Thiên thấy Bạch Khẩu đang dẫn người kiểm tra và xác minh danh tính của người phía quân đội và cảnh sát.
Tất cả những việc Phó Thiên Thiên đã làm đều lọt hết vào tầm mắt Chung Bình Quân.
Anh ta rất ngạc nhiên trước độ chính xác khi nhận biết kẻ thù cùng tốc độ và kỹ thuật cực nhanh của cô.
Đây cũng là lần đầu anh ta quan sát hành động của cô dưới góc độ của một người xem, điều đó thực sự khiến anh ta kinh ngạc.
Có nhân vật tài giỏi thế này, thảo nào trước đây mỗi lần anh ta làm nhiệm vụ, chỉ cần gặp phải đội đột kích Hắc Ưng...
Không, chỉ cần gặp phải Tử Xa...
là sẽ thất bại.
Sau khi Phó Thiên Thiên ngồi vào chỗ, Chung Bình Quân mỉm cười nhìn cô, nói:
Cô Phó, để đền đáp ơn cứu mạng của cô hôm nay, ngày mai tôi định mời cô dùng bữa ở khách sạn Minh Châu, mong cô Phó đừng từ chối.
Tiện tay thôi, anh Chung không cần để bụng, ăn cơm thì khỏi cần.
Nhưng cô đã cứu mạng tôi, nếu cô Phó không đồng ý dự tiệc thì tôi sẽ ăn ngủ không yên mất.
Phó Thiên Thiên còn muốn nói điều gì đó thì di động của cô vang lên tiếng
ting
, là âm báo tin nhắn.
Là tin nhắn của
Chồng yêu
gửi tới.
Cô nhíu mày liếc nhìn Bùi Diệp ngồi ở hàng thứ nhất.
Ở gần như thế, còn gửi tin nhắn làm gì?