• 453

Chương 302: Cô đã...


Bùi Diệp bình tĩnh duỗi hai tay ra, lật nhẹ lòng bàn tay rồi vung mạnh về phía trước.

Hai bàn tay nắm thành nắm đấm, đồng thời tấn công về phía trước.

Hai đội viên của đội đột kích Hắc Ưng bị Bùi Diệp đấm trúng ngực, họ ngã xuống đất như diều bị đứt dây.

Sau khi hai người đó bị đánh văng ra ngoài, nụ cười Bùi Diệp càng lạnh lùng hơn.

Anh nói:
Còn ai trong số các anh dám xông lên nữa?
Những đội viên khác vốn định cùng lao lên để trả thù cho đồng đội.

Nhưng thấy bộ dạng hai đồng đội ngã xuống đầy đau đớn và co quắp dưới đất, không bò dậy nổi, họ nhất thời sợ hãi mà khựng bước.

Người đàn ông đang ở trước mặt họ còn kinh khủng hơn cả cô gái đang đầu với đội trưởng của họ.

Họ chỉ có thể đứng ở một bên để cảnh giới.

Dù sao thì đội trưởng của họ cũng đang ở đây.

Nếu họ chạy trốn vào lúc này, về sau bị đội trưởng biết được, e rằng họ sẽ không thể chịu nổi.

Phó Thiên Thiên và Bạch Khấu đã đánh với nhau được vài chục chiêu trong khi Bùi Diệp và các đội viên đội đột kích Hắc Ưng đang giằng co.

Tuy thể lực của Phó Thiên Thiên không đạt nhưng lại thắng ở chỗ ra đòn khôn khéo.

Trong mấy chục chiêu giao đấu này, Bạch Khấu tấn công mạnh nhưng lại không hề chiếm được chút lợi thế.

Trái lại, các đòn đánh của Phó Thiên Thiên càng lúc càng ác liệt.

Điều này khiến Bạch Khẩu vốn dĩ đang tự tin cảm thấy hơi rối loạn.

Trong một lần Bạch Khấu mắc sai lầm, Phó Thiên Thiên đã đấm thẳng vào vai trái của cô ta khiến cô ta bị đau.

Bạch Khẩu nhanh chóng lùi lại hai bước để tránh đòn tấn công.

Một hồi giao đấu với Phó Thiên Thiên đã làm tiêu tốn rất nhiều sức lực của Bạch Khẩu.

Còn Phó Thiên Thiên dường như không tổn hao thể lực nhờ những kỹ năng khéo léo của bản thân.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì Bạch Khấu sẽ thua chắc.

Nhưng...

cô ta không thể thua được.

Nghĩ vậy, Bạch Khẩu cắn chặt môi dưới, không mảy may do dự ấn lên một vật giống như chiếc cúc áo ở trên eo mình.

Nhìn thấy động tác đó, mới đầu Phó Thiên Thiên không biết rốt cuộc cô ta đang làm gì.

Hai tay cô đã vào thể tấn công, chuẩn bị tiến đánh lần nữa.

Tuy nhiên lúc này Bạch Khấu lại không đón đòn tấn công của Phó Thiên Thiên mà đứng yên tại chỗ, nở nụ cười nham hiểm và dữ tợn.

Điều này khiến Phó Thiên Thiên cảm thấy kỳ lạ.

Lúc bàn tay Phó Thiên Thiên sắp đánh trúng Bạch Khẩu thì cơ thể cô đột nhiên mềm nhũn, nắm đấm vung ra buộc phải thu về vì cơn đau khắp người.

Cô nhăn mày, ôm lấy cơ thể bằng cả hai tay.

Cảm giác này...

Cảm giác này...

giống như linh hồn của cô đang bị người ta kéo thật mạnh vậy.

Khi linh hồn bị kéo rách, cảm giác đó như thể cả người bị xé ra.

Tại sao...

cô lại có cảm giác này? Phó Thiên Thiên ngồi xổm xuống vì đau, rồi vịn hai tay vào chiếc ghế ở bên cạnh để chống đỡ cơ thể.

Giọng nói lạnh lẽo u ám của Bạch Khẩu vang lên từ đỉnh đầu.


Thế nào? Cảm thấy...

vô cùng đau đớn có phải không?
Phó Thiên Thiên ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, gườm mắt nhìn Bạch Khẩu:
Cô...

đã làm gì...
Lúc cảm nhận được tình trạng bất thường của Phó Thiên Thiên, Bùi Diệp lập tức định nhào lên giúp cô.

Thấy thế, các đội viên của đội đột kích Hắc Ưng đứng sau lưng Bùi Diệp liền lao tới chặn đường anh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.