• 453

Chương 304: Xin lỗi anh!


Bạch Khấu nhổ thứ đó ra.

Đó là một chiếc kim châm bằng bạc.

Cô ta nhìn về phía trước ngực Bùi Diệp.

Không biết Phó Thiên Thiên đã tháo chiếc chìa khóa bằng bạc đeo trên cổ từ lúc nào rồi biến chiếc chìa khóa thành hình dạng ống tiêm, sau đó nhắm thẳng về phía Bạch Khẩu.

Bạch Khấu mềm oặt, ngã ngồi xuống đất.

Cô ta nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt độc ác:
Cô dùng ám khí với tôi.
Phó Thiên Thiên yếu ớt nói từng chữ:
Binh bất yếm trá!
() Binh bất yếm trá: Một câu trong binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là việc dùng binh trong chiến trận không ngại đánh lừa đối phương để chiến thắng.

Thấy Bạch Khấu vẫn muốn tiếp tục cầm súng, Bùi Diệp đang ôm Phó Thiên Thiên liền cướp lấy khẩu súng rồi chĩa vào đầu cô ta:
Nói, rốt cuộc cô đã làm gì với Thiên Thiên!
Bạch Khấu cười ngạo nghễ:
Ha ha, Bùi Diệp, có giỏi thì anh giết tôi đi! Nhưng nếu anh giết tôi, thì cô ta sẽ chết chắc đấy!
.


Tôi muốn cô dừng tay lại ngay.

Nếu không, tôi sẽ bắt cô chôn cùng với Thiên Thiên.
Cả người Bùi Diệp toát ra hơi lạnh khiến người ta sợ hãi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào Bạch Khấu, hệt như ma quỷ chốn địa ngục.

Bạch Khấu cười giễu:
Cô ta vốn dĩ đã là người chết, chẳng qua bây giờ tôi giúp cô ta siêu thoát mà thôi.

Tôi có lỗi gì chứ?
Bùi Diệp giận dữ chỉ muốn giết chết Bạch Khẩu.

Bấy giờ, Phó Thiên Thiên đang ở trong vòng tay anh càng run rẩy dữ dội hơn.

Cô không nhịn nổi đau nên đã kêu lên một tiếng.


Thiên Thiên Thiên Thiên!
Bùi Diệp vội ôm chặt lấy cô và nói với giọng run run:
Thiên Thiên, em không thể có chuyện được!
Còn cơ thể Bạch Khẩu đã dần dần mất kiểm soát do tác dụng của thuốc tế trên chiếc kim bạc.

Cô ta nhìn về phía các thành viên của đội đột kích Hắc Ưng, lập tức có hai người tiến đến kéo cô ta rời khỏi chỗ đó.

Bùi Diệp chỉ đặt hết lòng dạ vào Phó Thiên Thiên, không bận tâm đến Bạch Khấu.

Các thành viên của đội đột kích Hắc Ung thấy Bùi Diệp không phòng bị thì định nhân cơ hội ta tay với anh.

Có điều, tuy Bùi Diệp đang đưa lưng về phía họ nhưng lại như có mắt sau lưng.

Anh lật tay nổ một phát súng bắn trúng tay một người.

Người nọ đau đớn hét lên và bỏ chạy.

Các thành viên khác của đội thấy vậy cũng không dám tiếp tục ra tay với anh nữa.

Bạch Khấu chỉ có thể rời khỏi đó dưới sự bảo vệ của các đội viên.

Sau khi được cấp dưới đưa đi, cô ta cũng hôn mê do tác dụng của thuốc.

Bùi Diệp vẫn ôm Phó Thiên Thiên và liên tục kêu gào.


Thiên Thiên, em nói cho anh biết đi, nói cho anh biết rốt cuộc phải thế nào thì em mới không khó chịu như thế này nữa?


Cả người Phó Thiên Thiên đau đớn, run rẩy và co giật trong vòng ôm của Bùi Diệp vì linh hồn cô đang bị kéo ra.

Trong lúc mơ hồ, khuôn mặt lo lắng của an khiến cô hơi đau lòng.


Thiên Thiên, em đã có giao ước ba năm với anh.

Hiện tại vẫn chưa đến ba năm, nếu em rời đi lúc này thì chính là vi phạm giao ước.

Em nghe thấy không?


Giao ước ba năm...

Trái tim Phó Thiên Thiên khẽ xao động.

Nhìn đôi mắt trở nên đỏ hoe vì lo lắng của Bùi Diệp, cô không đành lòng.

Cô là người đã chết một lần.

Đối với cô, cái chết không có gì đáng sợ, nhưng cô không muốn chết bây giờ.

Linh hồn của cô đã bị xé tan thành nhiều mảnh.

Cô đã sắp cạn hết sức lực.

Nhìn khuôn mặt của Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên gắng gượng giơ tay phải của mình lên, muốn chạm vào mặt anh.

Có điều, bàn tay cô vừa mới giơ lên giữa chừng thì bỗng buông thõng xuống, toàn bộ ý thức chìm vào bóng tối.

Bùi Diệp, xin lỗi anh, tôi phải lỡ hẹn rồi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.