• 453

Chương 308: Rõ ràng anh ta mới là người mà đội trưởng tín nhiệm nhất


Sao bây giờ lại không thấy đâu?
Vương An Dương tức giận:
Tôi nói này, Ngô Danh, anh cố ý trêu tôi phải không? Anh cố tình lừa tôi chuyên Phó Thiên Thiên là đội trưởng, đúng không?

Tôi không lừa anh.

Phó Thiên Thiên chính là đội trưởng.

Đợi lát nữa, sau khi gặp đội trưởng, anh cứ hỏi thì biết.


Vương An Dương:
...
Bây giờ còn chưa tìm được người thì hỏi ở đâu đây? Thảo nào Vương An Dương luôn cảm thấy Phó Thiên Thiên cho anh ta cảm giác rất quen thuộc.

Không ngờ...

cô lại thật sự là đội trưởng.

Đội trưởng đúng thật là...

cứ giấu anh ta cho đến tận bây giờ.

Cho dù là lúc anh ta hỏi cô, cô vẫn dối gạt anh ta.

Người đầu tiên biết việc Phó Thiên Thiên là đội trưởng thế mà lại là Ngô Danh.

Thật ghen tị với Ngô Danh.

Rõ ràng anh ta mới là người được đội trưởng tín nhiệm nhất mà.

Chủ tịch của hội nghị thương mại Văn Thành đã báo cho mọi người biết rằng họ đã thông báo cho đội cứu hỏa, đội cứu hỏa đã được điều động và sẽ nhanh chóng đến nơi, chẳng mấy chốc là có thể giải cứu mọi người trong hội trường ra ngoài.

Những người có mặt trong hội trường đều là những người thành đạt, đã va chạm nhiều với xã hội.

Bọn họ đã bình tĩnh lại và ngồi tại chỗ của mình, cầm điện thoại di động chờ cứu viện.

Trong khi đó, một cuộc đột kích khác đang được triển khai ở ngoài hội trường.

Vì Thạch Kiều bị thương nên Trịnh Tiên dẫn theo các thành viên của tiểu đội 1 thuộc đội vệ sĩ của nhà họ Bùi chạy tới, tiếp nhận vị trí của Thạch Kiều.

Chẳng mấy chốc, sau khi Trịnh Tiên thể chỗ Thạch Kiều, Tăng Nguyệt Nguyệt đi từ trong hội trường ra và tìm thấy Trịnh Tiên.

Nghe Tăng Nguyệt Nguyệt nói xong, Trịnh Tiên thay cô tiếp tục các hoạt động vẫn liên tục diễn ra ở hội trường.

Sau khi xảy ra sự cố, Trịnh Tiên liền gọi điện thoại cho Bùi Diệp nhưng máy đã tắt.

Anh ta biết Phó Thiên Thiên cũng ở đó nên đã gọi điện thoại cho cô, đáng tiếc cũng không được.

Cuối cùng, anh ta chỉ có thể lo lắng chờ đợi suốt ở ngoài hội trường.

Trong lúc Trịnh Tiên đang sốt ruột thì bị một người vỗ vào vai, anh ta cáu kỉnh chửi:
Ai vỗ vai ông...
Mới chửi được nửa chừng, anh ta nhìn thấy Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp xuất hiện sau lưng mình.

Anh ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:
Cậu chủ, mợ chủ, hai người không sao, thật là tốt quá rồi!
Phó Thiên Thiên nhếch khóe môi, đáp:
Chuyện tôi giao cho anh lúc trước thế nào rồi?

Mợ chủ, sau khi cô Tăng chuyển lời của cô, tôi vẫn luôn ôm cây đợi thỏ.

Hiện tại, mấy kẻ khả nghi mà bên quân đội thả ra đã bị người của chúng tôi không chỉ toàn bộ.
Trịnh Tiên cung kính trả lời.

Phó Thiên Thiên gật đầu:
Làm tốt lắm.
Trịnh Tiên lại nói tiếp:
Có điều, đội trưởng và đội viên của đội đột kích Hắc Ưng đã rời khỏi trung tâm hội nghị cách đây năm phút.
Phó Thiên Thiên lại gật đầu, dường như không hề ngạc nhiên với kết quả này.

Còn Bùi Diệp lại cau mày.

Cô gái ấy tháo chạy nhanh thật.

Nếu không phải vì trước đó anh lo Bạch Khẩu dùng tà thuật gì nên mới giữ lại cái mạng của cô ta thì đã giết cô ta, khiến cô ta chết chung với Phó Thiên Thiên rồi.

Hiện tại, anh cực kỳ hối hận vì lúc nãy đã không giết cô ta.

Bây giờ để cô ta chạy trốn về quân khu, sẽ rất khó để động đến cô ta lần nữa.

Chung quy, hiện nay cô ta vẫn là đội trưởng của đội đột kích Hắc Ưng.

Trong lúc Phó Thiên Thiên và Trịnh Tiên nói chuyện, Bùi Diệp vẫn đứng bên cạnh, chăm chú nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, như thể chỉ nhìn thấy một mình cô.

Phó Thiên Thiên nhận thấy ánh mắt của anh thì nhíu mày hỏi:
Sao anh cứ nhìn tôi mãi thế? Anh không có điều gì muốn dặn đội trưởng Trịnh à?
Bùi Diệp không buồn nhìn Trịnh Tiên, chỉ nói với giọng chán ghét:
Tự anh ta biết rõ phải làm gì.

Mọi việc đều cần anh phải dặn thì anh còn cần anh ta làm gì?


Trịnh Tiên:
...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.