Chương 310: Anh rảnh rỗi lắm à?
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 724 chữ
- 2022-02-06 12:00:00
Chẳng phải cô chỉ hỏi Trịnh Tiên có phải là
trai còn zin
hay không thôi sao? Phó Thiên Thiên cau mày nhìn Trịnh Tiên:
Sao thế? Câu hỏi này rất khó trả lời à?
Trịnh Tiên lúng túng đến nỗi chừng như không dám nhìn vào mắt cô:
Cái đó, mợ...
mợ chủ, nhất định phải trả lời...
câu hỏi này sao?
Nhất định phải trả lời!
Trịnh Tiên:
...
À, cái này...
Anh ta ngượng ngùng sờ gáy, ấp úng muốn nói gì đó, nhưng lắp bắp hồi lâu vẫn không nói ra được một lý do.
Phó Thiên Thiên sầm mặt, quát:
Cái này cái kia gì chứ? Phải thì là phải, không phải thì là không phải.
Khó trả lời lắm sao?
Cô không ưa những người lề mề, nhất là đàn ông lề mề.
Trịnh Tiên đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Bùi Diệp.
Bùi Diệp nhìn thấy sự khó xử trong mắt anh ta, anh liền hỏi hộ:
Khụ, Trịnh Tiên muốn hỏi là, dùng cô nàng năm ngón có được tính không?
Trong ký ức của
Phó Thiên Thiên trước
, cô đã từng đọc qua một câu là:
cô nàng
năm ngón của đàn ông, và
anh chàng
ngón giữa của phụ nữ.
Vì vậy Phó Thiên Thiên lập tức hiểu được những lời của Bùi Diệp có nghĩa là gì.
Không tính!
Mặt Trịnh Tiên càng đỏ hơn, dáng vẻ này có phần trái ngược với hình tượng cao lớn dũng mãnh của anh ta.
Anh ta lí nhí nói:
À, thể thì tôi là trai còn zin.
Phó Thiên Thiên gật đầu:
Ừ.
Anh tìm thêm ba người là trai còn zin' nữa, chia ra đi đến bốn chỗ kia, tìm đồ vật mà tôi đã miêu tả cho anh.
Bùi Diệp khẽ cong khóe miệng, rồi đứng lên như muốn chứng minh điều gì đó:
Để cho anh một địa điểm trong đó đi!
Anh?
Phó Thiên Thiên nhìn Bùi Diệp từ trên xuống dưới:
Anh đây là?
Khóe miệng Bùi Diệp càng nhếch cao hơn, đáp:
Hàng nguyên đai nguyên kiện 100%.
Thậm chí anh còn bày tỏ qua nét mặt, như đang thể hiện sự thủy chung với Phó Thiên Thiên.
Trịnh Tiên:
...
Anh ta vội vàng lên tiếng để bản thân đỡ bị những màn khoe tình cảm của người ta tra tấn đến chết:
Mợ chủ, sau đó phải làm thế nào để hủy thứ ấy?
À, tưới nước tiểu vào, cứ tiểu lên nó là được.
Trịnh Tiên:
...
Bùi Diệp:
...
Bùi Diệp lạnh lùng nhìn Trịnh Tiên:
Tìm thêm ba đội viên nữa đi.
Trịnh Tiên thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng đáp lời:
Vâng!
Nói đoạn, anh ta cấp tốc rời đi.
Tất nhiên anh ta không thể hỏi Bùi Diệp rằng vừa rồi Bùi Diệp còn nói sẽ tìm giúp một cái hộp trong số đó, nhưng sao bỗng nhiên lại không muốn đi nữa.
Bùi Diệp nói ra những lời ban nãy chỉ để bày tỏ lòng chung thủy với Phó Thiên Thiên, để tỏ rõ là trước đây anh chưa từng có người phụ nữ nào khác.
Nhưng không có nghĩa là anh sẽ cải thắt lưng quần trước mặt người khác.
Đợi Trịnh Tiên đi khuất, anh mỉm cười nhìn cô, hỏi:
Thiên Thiên, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?
Phó Thiên Thiên cau mày:
Anh rảnh rỗi lắm à?
Bùi Diệp nhướng mày không hiểu.
Cô nói tiếp:
Chẳng phải Tập đoàn Bùi thị rất bận ư? Anh không cần về xử lý công việc của công ty sao?
Bùi Diệp mỉm cười sâu xa:
Thiên Thiên yên tâm, cho dù anh không ở công ty một ngày thì công ty cũng sẽ không phá sản đầu.
Tuyệt đối sẽ không để cho Thiên Thiên phải nuôi anh.
Rảnh là
rảnh
, không rảnh là
không rảnh
.
Đơn giản chỉ là một hoặc hai từ thôi mà anh ta lại trả lời vòng vo như vậy.
Nếu anh rất rảnh thì đi ra ngoài với tôi.
Bên ngoài vẫn còn một trận chiến ác liệt cần đánh.
Được.
Hai người cùng ra khỏi trung tâm hội nghị Quốc tế Vân Thành.
Ánh mặt trời giữa trưa như thiêu như đốt rọi lên người Phó Thiên Thiên khiến cô cảm thấy mình thật sự đã sống lại.
Đồng thời, cô cũng cảm nhận được có hai ánh mắt tà ác, ngang ngược đang nhìn chằm chằm vào mình.