Chương 316: Anh ngốc à!
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 744 chữ
- 2022-02-06 12:00:02
Vì chủ tịch của hội nghị thương mại Vân Thành đã kịp thời trấn an mọi người nên ngoại trừ một số ít bị thương nhẹ do va chạm và ẩu đả ra thì những người khác đều bình an vô sự.
Lại thêm thời gian bị mắc kẹt trong hội trường không lâu nên tâm trạng của mọi người xem như cũng ổn định.
Song, sau khi ra ngoài, từng người bọn họ đã đưa ra lời chất vấn với chủ tịch của hội nghị thương mại Văn Thành và giám đốc trung tâm hội nghị về việc họ bị mắc kẹt trong hội trường, đồng thời yêu cầu phải có một lời giải thích.
Chủ tịch và giám đốc đều đích thân ra mặt giải quyết việc này.
Để thu xếp vụ việc ổn thỏa, Tân Hàng cũng ở lại hỗ trợ xử lý và điều tra nguyên nhân sự cố.
Cuối cùng, họ đã điều tra ra đây là một vụ khủng bố độc ác, hơn nữa còn được lên kế hoạch từ trước.
Chủ tịch hội nghị thương mại Văn Thành và giám đốc trung tâm hội nghị đã đình chỉ công tác của tất cả những người giữ trách nhiệm quan trọng nhưng lại không làm tròn chức trách để điều tra.
Bây giờ, tâm trạng của những người tham gia hội nghị mới dịu xuống.
Khi mọi người dần dần rời khỏi trung tâm hội nghị quốc tế, Tần Hàng cũng được các vệ sĩ khác hộ tống lên xe.
Còn Vương An Dương vẫn đợi ở trong trung tâm hội nghị.
Anh ta kéo Ngô Danh đang định đi tập hợp với những đội viên khác của đội đột kích Hắc Ung lại và hỏi:
Ngô Danh, anh đừng đi! Sao đội trưởng vẫn chưa trở lại?
Ngô Danh vùng bên tay đang bị Vương An Dương giữ chặt, nói với vẻ mặt mất kiên nhẫn:
Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Đội trưởng muốn đi đâu, làm sao tôi quản lý được? Hơn nữa anh đã hỏi tôi câu này đến tám trăm lần rồi.
Tôi không biết, không biết là không biết!
Anh chỉ biết nói mát thôi.
Anh đã gặp đội trưởng rồi, còn tôi đến giờ thậm chí vẫn chưa gặp đội trưởng đây này.
Ai bảo anh chưa gặp? Chẳng phải anh đã gặp rất nhiều lần sao? Tôi chỉ mới gặp đội trưởng có ba lần thôi.
Khác nhau mà.
Vương An Dương tranh cãi:
Lúc tôi gặp đội trưởng, tôi không hề biết cô ấy là đội trưởng.
Hiện tại đã biết Phó Thiên Thiên là đội trưởng, Vương An Dương chỉ muốn gặp cô ngay lập tức, cho dù bị cô mắng, anh ta cũng vui mừng.
Tôi mặc kệ anh, anh buông tôi ra, tôi phải quay về đội.
Vương An Dương cau mày:
Nếu anh đã biết việc Bạch Khấu biết Phó Thiên Thiên là đội trưởng, và có ý định làm hại đội trưởng, anh còn quay về làm gì?
Đội đột kích Hắc Ưng là do một tay đội trưởng xây dựng nên.
Hơn nữa, tôi là một người lính.
Nếu tôi không quay trở lại thì chính là kẻ đào ngũ, sau này làm sao ăn nói với đội trưởng? Huống hồ, nếu tôi quay về còn có thể giám sát Bạch Khẩu.
Nghe Ngô Danh nói vậy, Vương An Dương mới chịu buông cánh tay Ngô Danh ra.
Sau đó, anh ta dặn dò Ngô Danh:
Anh cũng phải chú ý an toàn đấy, đừng để Bạch Khấu phát hiện ra việc anh đã biết Phó Thiên Thiên là đội trưởng.
Điều này tôi tự biết.
Tôi sẽ chú ý cẩn thận.
Chuyện của đội trưởng, cô ấy không cho tôi nói với người khác.
Tốt nhất...
anh cũng đừng nói với thị trưởng.
Vương An Dương cau mày:
Hả, tại sao? Thị trưởng thích đội trưởng như vậy, anh ấy là người đau buồn nhất sau khi đội trưởng mất.
Hiện giờ thị trường đang gầy đi trông thấy theo từng ngày.
Nếu biết đội trưởng vẫn còn sống, anh ấy sẽ có thể phấn chấn trở lại.
Phó Thiên Thiên và Tẩn Hàng là một đôi thanh mai trúc mã, là cặp đôi hứa hẹn nhất trong mắt bọn họ.
Ngô Danh lườm Vương An Dương:
Anh ngốc à!
Tôi làm sao?
Bây giờ đội trưởng đã đính hôn với Bùi Diệp, và còn là đội trưởng ép buộc anh ta đấy.
Nếu thị trưởng biết chuyện, chẳng phải càng khó chịu hơn sao?
Vương An Dương:
...