• 453

Chương 330: Anh đã biết chuyện gì?


Lúc này, người giúp việc lại đi tới.


Cụ chủ, cô Cả, bên bảo vệ báo là có người giao đồ ăn tới, nói là của một vị khách họ Phó đặt đồ ăn bên ngoài, có cho vào không ạ?
Phó Linh Nguyệt vừa mới từ trên lầu đi xuống ăn cơm đã bị Phó Thiên Thiên hành hạ, nếu cô ta mua đồ ăn ngoài thì chắc chắn sẽ không ăn đồ ăn Phó Thiên Thiên nấu.

Phó Thiên Thiên đích thân xuống bếp, hẳn là cũng không thể đặt đồ ăn bên ngoài.

Cả nhà họ Phó, Phó Minh Thanh không có nhà, ông cụ Phó nghĩ rằng Phó Linh Nguyệt và Phó Thiên Thiên không thể mua đồ ăn, mà ông thì càng không đặt đồ ăn bên ngoài.

Ông cụ Phó dặn người giúp việc:
Nói với bảo vệ, bảo là trong nhà không có ai đặt đồ ăn bên ngoài cả.



Vâng.
Người giúp việc đáp lời, vừa định lui ra thì Phó Thiên Thiên ngồi bên cạnh Bùi Diệp đột nhiên lên tiếng:
Khoan đã!
Người giúp việc:
Cô Cả, cô còn có gì dặn dò ạ?

Cho người giao hàng vào đi, là tôi đặt đấy.

Vâng.
Bùi Diệp:
...
Ông cụ Phó:
...
Một hồi lâu sau, họ vẫn chưa định thần lại.

Đến khi người giúp việc bày đồ ăn ngoài ra đĩa rồi bưng vào phòng ăn, Bùi Diệp và ông cụ Phó mới lấy lại tinh thần.

Nhìn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị trên bàn, hai người đều cảm thấy khó hiểu.

Cả hai người họ đều thật sự rất đói, nhưng...

đối mặt với đồ ăn của Phó Thiên Thiên nấu và đồ ăn gọi bên ngoài, họ đều không dám động đũa, vì...

họ không biết sau khi cầm đũa lên sẽ buông đũa xuống như thế nào.

Nếu ăn đồ ăn bên ngoài mà không ăn đồ của Phó Thiên Thiên nấu, cô có giận hay không? Nhưng, đồ ăn của Phó Thiên Thiên nấu quả thật khó mà nuốt trôi.

Thấy hai người cứ chần chừ ngồi yên vị, Phó Thiên Thiên bình thản liếc nhìn họ:
Sao thế? Không ăn sao?
Ông cụ Phó rụt cổ:
Khụ, ông không đói lắm.
Bùi Diệp:
Anh cũng vậy!
.

Phó Thiên Thiên lại quét mắt nhìn hai người họ.

Người thông minh như cô, vừa nhìn đã thấy sự đắn đo của ông cụ Phó và Bùi Diệp.

Cô liếc nhìn hai người họ lần nữa rồi sai người giúp việc dọn tất cả đồ ăn cô nấu đi, chỉ để lại đồ ăn bên ngoài mà cô đã đặt.

Sau khi người giúp việc dọn hết đồ ăn do Phó Thiên Thiên nấu, ông cụ Phó và Bùi Diệp vẫn còn hơi do dự, cháu nhìn ông, ông nhìn cháu, không ai cầm đũa.

Thấy họ vẫn không nhúc nhích, Phó Thiên Thiên khẽ nhếch khóe môi, trong giọng nói lạnh lẽo xen lẫn chút cưng chiều và dung túng:
Cứ việc ăn đi, cháu không giận đâu.
Bùi Diệp liếc mắt ra hiệu với ông cụ Phó, ông cụ Phó ỷ mình là bề trên, nên chậm rãi cầm đũa, sau đó gắp thức ăn trên bàn đưa vào miệng.

Khi thấy Phó Thiên Thiên quả thật không giận mình, ông bắt đầu ăn như hùm như sói.

Có ông cụ Phó làm
người đi đầu
, lúc này Bùi Diệp mới dám cầm đũa bắt đầu ăn.

Bữa cơm này gọi là bữa cơm sợ mất mật.

Cũng may, cuối cùng mọi người đều ăn uống no nê.

Sau bữa cơm tối, mọi người ăn quá no nên cùng ra ngoài tản bộ, đương nhiên ông cụ Phó sẽ không đi cùng Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp để làm kì đà cản mũi.

Trong khu chung cư nhà họ Phó có một công viên.

Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp sóng vai đi về phía trước, cùng đi sâu vào công viên.

Hai người ngồi xuống một chiếc ghế dài ở vị trí khuất sâu trong công viên.

Suốt đoạn đường, cả hai đều không nói gì.

Bầu không khí im lặng bao trùm lên hai người, mấy giây sau, Phó Thiên Thiên lạnh nhạt lên tiếng:
Anh đã biết chuyện gì rồi?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.