Chương 345: Càng ngày càng được nước lấn tới
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1398 chữ
- 2022-02-06 12:00:08
Mùi thơm xộc thẳng vào khoang mũi khiến máu trong người Bùi Diệp dồn lên đỉnh đầu, cơ thể bắt đầu thay đổi.
Anh càng ôm chặt Phó Thiên Thiên hơn, chặt đến nỗi gần như muốn hòa tan cứ vào cơ thể mình.
Khi Phó Thiên Thiên chuẩn bị chống trả, Bùi Diệp bất ngờ luồn tay vào khe hở trên chiếc khăn tắm của cô, sờ soạng người cô.
Mặt Phó Thiên Thiên biển sắc, kéo tay Bùi Diệp ra khỏi khăn tắm của mình, đồng thời lên gối một cách tàn nhẫn.
Phát hiện ra động tác này, Bùi Diệp hơi lùi về sau để tránh đòn.
Bùi Diệp ổn định hơi thở, hú hồn nhìn Phó Thiên Thiên thu chân mà mừng thầm trong bụng.
May mà mình né kịp! Sau khi Bùi Diệp tránh được, Phó Thiên Thiên nhanh chóng lấy quần áo trên giường và quay trở lại phòng tắm.
Cô chỉ ra khỏi phòng tắm sau khi đã mặc xong bộ quần áo sạch sẽ ở nhà.
Sau khi Phó Thiên Thiên ra khỏi phòng tắm với quần áo kín đáo, đã không lộ ra chút
cảnh xuân
nào khiến Bùi Diệp cảm thấy đáng tiếc.
Anh rất nhớ cảm giác mềm mại khi nãy, nhưng tiếc thay, điều đó chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Còn Phó Thiên Thiên thì sắc mặt trở nên rất khó coi.
Bùi Diệp mỉm cười nhìn dáng vẻ của cô và nói với giọng điệu sâu xa:
Thiên Thiên, nếu vừa rồi động tác của em nhanh hơn chút nữa, thì e rằng hạnh phúc nửa đời sau của em sẽ đi tong đấy!
Trong lời nói của anh luôn mang theo ý xấu,
Phó Thiên Thiên lườm Bùi Diệp bằng ánh mắt sắc lẹm:
Không phải anh đã đi rồi à? Sao anh lại ở trong phòng tôi?
Bùi Diệp lấy một chiếc di động từ trong túi quần mình ra:
Đương nhiên là đến trả điện thoại cho Thiên Thiên rồi.
Em làm rơi nó trong xe của anh.
Phó Thiên Thiên nhận lấy điện thoại Bùi Diệp đưa cho:
Anh có thể đưa cho bảo vệ, để bảo vệ đưa cho tôi.
Dù sao đây cũng là đồ riêng tư của em.
Bùi Diệp nói một cách nghiêm túc:
Dĩ nhiên là anh vẫn nên tự tay giao nó cho em thì sẽ yên tâm hơn.
Khóe miệng Phó Thiên Thiên giật giật:
Thế nên anh đã leo cửa sổ để vào phòng tôi?
Cô ở trên tầng hai, cửa phòng của cô đã bị cô khóa trái, leo cửa sổ vào phòng cô thì khác gì ăn trộm?
Muộn thế này rồi, mọi người đang nghỉ ngơi.
Bùi Diệp nghiêm túc đáp:
Anh làm vậy để bớt làm phiền mọi người.
Phó Thiên Thiên:
...
Cuối cùng, Bùi Diệp vẫn bị Phó Thiên Thiên đuổi ra khỏi phòng.
Thầy Bùi Diệp nghênh ngang từ trong nhà họ Phó đi ra, người làm của nhà họ Phó ai nấy đều kinh ngạc.
Cậu rể Cả vào nhà từ khi nào vậy?
Một ngày trước kì thi tuyển sinh đại học, Vương An Dương đặc biệt xin Tần Hàng cho nghỉ phép, lặng lẽ đến trường trung học số 1 Vân Thành để tìm Phó Thiên Thiên vào lúc chập tối.
Anh ta cảm thấy rất háo hức khi đến tìm cô.
Kể từ lần cuối cùng gặp Phó Thiên Thiên tại Trung tâm hội nghị quốc tế Vân Thành, đã hơn mười ngày anh ta không gặp cô.
Và hôm nay còn là cuộc gặp đầu tiên của anh ta với đội trưởng sau khi cô mất, vì vậy anh ta càng hào hứng hơn bình thường.
Chưa đến giờ tan học, Vương An Dương đã nấp trong bụi cây trong sân trường để đợi Phó Thiên Thiên.
Anh ta đã cho người truyền tin cho Phó Thiên Thiên từ trước.
Sau khi tan học, cô sẽ đến đây tìm anh ta.
Trong lúc Vương An Dương đang hồi hộp chờ đợi thì đột nhiên có người vỗ vai anh ta.
Anh ta vô thức cúi đầu nhìn giờ trên đồng hồ.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan học, sao đội trưởng lại tới nhanh như vậy? Anh ta quay phắt đầu lại, nhưng khóe miệng nhếch lên lại trễ xuống sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia.
Sao lại là cô?
Vương An Dương nhận ra người này.
Đó là cô gái lần trước đã tỏ tình với thị trưởng trong phòng hội nghị và được thị trưởng tặng kẹo sữa.
Tăng Nguyệt Nguyệt cười tít mắt:
Sao lại không thể là tôi? Anh ở đây, có phải thị trưởng Tần cũng tới trường của chúng tôi không?
Tất nhiên là không rồi!
Vương An Dương trợn mắt:
Tôi cho cô biết, cô không phải gu của thị trường chúng tôi.
Cô đừng tốn công vô ích nữa.
Anh đừng có nói tuyệt tình vậy chứ? Làm sao anh biết thị trưởng của các anh sẽ không thích tôi? Nói không chừng sau này anh sẽ thật sự gọi tôi là phu nhân thị trường đấy!
Vương An Dương lười để ý tới Tăng Nguyệt Nguyệt:
Được rồi được rồi, cô cứ mơ giấc mộng đẹp làm phu nhân thị trưởng của cô đi, tôi còn có việc.
Thấy Vương An Dương phớt lờ mình, Tăng Nguyệt Nguyệt liền sán lại gần anh ta.
Anh nói cho tôi biết đi, thị trưởng của các anh có sở thích gì? Ví dụ như anh ấy thích màu nào, thích ăn gì, thích làm gì, có thú vui gì...
Tăng Nguyệt Nguyệt không ngừng lải nhải bên tại Vương An Dương.
Bị cô làm ồn, anh ta bực mình, liên tục di chuyển.
Nhưng Tăng Nguyệt Nguyệt cũng rất kiên nhẫn, bất kể Vương An Dương đi đến đâu, cô cũng
như hình với bóng với anh ta.
Cuối cùng, một bóng dáng mảnh mai đi tới sau lưng Vương An Dương.
Thấy Tăng Nguyệt Nguyệt cứ lôi kéo Vương An Dương muốn nói gì đó, còn Vương An Dương đã bị làm phiền đến sắp phát điên, Phó Thiên Thiên cau mày hỏi:
Hai người đang làm gì thế?
Vương An Dương thoáng nhìn Phó Thiên Thiên, không đợi Tăng Nguyệt Nguyệt kịp phản ứng, anh ta đã chạy tới trước mặt cô, kích động chạm hai chân lại, ưỡn ngực, hóp bụng:
Đội trưởng, báo cáo Vương An Dương đã có mặt!
Vì quá mừng rỡ và xúc động, Vương An Dương rơm rớm nước mắt.
Phó Thiên Thiên hơi cong khóe môi.
Cô híp mắt lại, nắm hai tay thành nắm đấm, làm tư thế tấn công:
Nếu đã đến thì để tôi xem thành quả tập luyện của anh trong hai tháng qua nào!
Xúc động qua đi, Vương An Dương lập tức nắm tay lại, phấn khởi đầu với Phó Thiên Thiên.
Hai mươi phút sau, anh ta đã bị Phó Thiên Thiên đánh cho nằm bò dưới đất lần thứ năm.
Anh ta xoa bả vai bị đá đau rồi đứng dậy.
Tuy đau đến nhe răng trợn mắt nhưng mặt vẫn cười toe toét.
Chính là cảm giác đau này, nhớ quá! Anh ta vung cánh tay:
Đánh lại!
Lâu rồi không bị đánh thoải mái thế này, anh ta muốn cảm nhận thêm mấy lần nữa.
Sau khi Vương An Dương bị Phó Thiên Thiên đánh đã đời, anh ta nói với cô rằng anh ta đã đồng ý với Bạch Khẩu là sẽ giúp đội đột kích Hắc Ưng đối phó với cuộc tấn công khủng bố vào ngày kia.
Sau khi Phó Thiên Thiên căn dặn Vương An Dương phải cẩn thận với cạm bẫy của Bạch Khấu, anh ta liền rời đi.
Phó Thiên Thiên và Tăng Nguyệt Nguyệt đi thẳng ra khỏi trường.
Từ xa, Phó Thiên Thiên nhìn thấy xe của Bùi Diệp đang đỗ ở gần cổng trường.
Nhìn thấy Bùi Diệp ngồi trong xe, Tăng Nguyệt Nguyệt tự giác tránh đi.
Phó Thiên Thiên đang định đi về phía xe của Bùi Diệp thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc Land Rover màu bạc lao thẳng về phía cậu bé ở giữa đường.
Người lái chiếc Land Rover kia đang xem điện thoại nên không nhìn thấy có người ở đằng trước xe của mình Cuối cùng, người lái xe cũng phát hiện phía trước có người, lập tức đạp phanh.
Cùng lúc đó, một bóng người lao nhanh tới, kèm theo một tiếng va chạm, hai bóng người đằng trước đồng thời bị hất văng.