• 360

Chương 351: Người bạn phòng bên ơi, có thể giúp tôi một việc được không?


Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch ban đầu.

Nhưng tôi có một nhiệm vụ giao cho anh.



Rõ!


Sau khi cúp máy, Phó Thiên Thiên đi thẳng về phía trước.

Cô vừa mới đi được vài bước thì Tăng Nguyệt Nguyệt đã quấn lấy.


Thiên Thiên, Thiên Thiên à...
Tăng Nguyệt Nguyệt ôm lấy cánh tay Phó Thiên Thiên:
Cậu có biết sòng bạc đang phát hoảng vì cậu không?


Sòng bạc?
Làm sao?



Cậu quên rồi à, lần trước tất cả sòng bạc đều tổ chức đặt cược đoán kết quả thi của cậu, đồng thời còn liên kết với thành tích thi đại học của cậu để cá cược.
Tăng Nguyệt Nguyệt nói liến thoắng:
Nhưng lần trước cậu nộp bài trong vòng mười phút mà vẫn đạt điểm tuyệt đối ở các môn, vì thế lần này mọi người đều đến sòng bạc đặt cược cậu sẽ đạt điểm tuyệt đối.

Kết quả nhiều sòng bạc ngầm của thành phố Vân Thành chúng ta đã phải đóng cửa vì chuyện này.


Phó Thiên Thiên:
...
.

Còn có hoạt động này sao? Trong khi bọn họ nói chuyện, có hai người đàn ông với bộ dạng hung dữ đột nhiên đi tới chặn đường họ.

Tăng Nguyệt Nguyệt sợ hãi, lập tức trốn sau lưng Phó Thiên Thiên:
Ôi cha, Thiên Thiên à, trông bọn họ đáng sợ quá, xấu xí quá!
Hai người đàn ông nghe thấy Tăng Nguyệt Nguyệt nói bọn họ xấu xí, sắc mặt bọn họ càng khó coi hơn.


Cái gì, cô bảo chúng tôi xấu xí?


Tăng Nguyệt Nguyệt nấp sau lưng Phó Thiên Thiên, có chỗ dựa nên làm mặt quỷ với hai người kia:
Đúng vậy, xấu chết đi được.

Vẻ ngoài xấu xí không phải là lỗi của các anh.

Nhưng mà ra ngoài làm người khác sợ thì chính là lỗi của các anh.



Có!


Hai người đàn ông rất tức giận.

Một tên vừa định xông lên tóm lấy Tăng Nguyệt Nguyệt thì bị tên kia kéo lại.

Hai người đối mặt với Phó Thiên Thiên.


Cô là Phó Thiên Thiên đúng không?
Một tên lạnh lùng hỏi.

Phó Thiên Thiên dửng dưng:
Có chuyện gì?

Tất nhiên là có chuyện rồi.

Chúng tôi muốn mời cô đến sòng bạc của chúng tôi ngồi một lát.
Phó Thiên Thiên không buồn liếc hai người họ lấy một cái mà chuẩn bị đi vòng qua:
Lát nữa tôi còn có môn thi, không có thời gian.
Hai người đàn ông liếc nhau rồi dữ tợn nhìn cô:
Việc đó không phải do cô quyết định!
Nói đoạn, bọn họ toan giơ tay túm lấy Phó Thiên Thiên, định bắt ép cô phải đi.

Thấy vậy, Tăng Nguyệt Nguyệt lập tức đưa hai tay lên che mắt mình.

Đến khi cô bỏ tay ra, mở mắt lần nữa thì nhìn thấy cảnh tượng hai gã đàn ông to con, bặm trợn đã ngã thảm hại dưới đất, mặt mũi bầm tím.

Phó Thiên Thiên bình thản đứng tại chỗ, búng nhẹ vết bụi trên đôi giày thể thao màu trắng rồi nhấc chân đi tiếp.

Lúc đi qua trước mặt hai người đó, Tăng Nguyệt Nguyệt tặc lưỡi thở dài:
Bảo hai người xấu xí mà hai người còn không tin.

Trong bộ dạng hai người bây giờ mà xem.

Chậc, chậc...

Đúng thật là không thể nhìn tiếp được nữa.


Hai người đàn ông không có thời gian để ý đến những lời chế giễu của Tăng Nguyệt Nguyệt mà quỳ gối với Phó Thiên Thiên.


Bạn học Phó ơi, cầu xin cô, xin cô hôm nay đừng tham dự kỳ thi.

Nếu không sòng bạc của chúng tôi vỡ nợ mất.
Một người cất giọng cầu xin.

Thấy ánh mắt sắc bén của Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn bọn họ, người kia liền trừng mắt với bạn của mình rồi vội đổi giọng.


Một điểm, chỉ một điểm thôi! Chỉ cần hôm nay, lúc làm bài, cô cố tình để mất một điểm mỗi môn thôi là sòng bạc của chúng tôi không cần phải đóng cửa!
Hắn khóc lóc cầu xin:
Thật đấy, chỉ cần một điểm thôi! Xin cô hãy thương cho sòng bạc chúng tôi!
.

Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Hai người này thật đáng thương.

Nếu là cô thì cô đã không kìm nổi mà mềm lòng đồng ý với họ rồi.

Nhưng Phó Thiên Thiên chỉ lạnh nhạt liếc nhìn họ.


Lúc sòng bạc của các người giở trò khiến người khác thua tiền, bắt họ phải trả nợ, làm người ta nhà tan cửa nát thì nên nghĩ đến tương lai sẽ có ngày này.
Nói rồi cô cất bước đi thẳng.

Tăng Nguyệt Nguyệt chỉ có thể liếc nhìn hai người kia với vẻ thông cảm, sau đó đi theo sau Phó Thiên Thiên.

Mười giờ sáng.

Lúc này, các điểm thi đại học của Vân Thành đã bắt đầu bài thi thứ hai.

Còn ở một nơi nào đó của Vân Thành, các đội viên của đội đột kích Hắc Ưng đang tập trung lại.

Một lúc sau, Bạch Khấu đi tới trước mặt họ.


Chúng ta chuẩn bị lên đường đến địa điểm làm nhiệm vụ.

Tuy nhiên, nơi chúng ta tới, không phải là Viện nghiên cứu sinh học Tương Lai.


Mọi người đều kinh ngạc.

Có người hỏi:
Đội trưởng, đổi địa điểm đến đâu?

Bình Hồ Thu Diệp.
Bạch Khấu lạnh nhạt giải thích:
Tuy Bình Hồ Thu Diệp là một viện nghiên cứu, nhưng dưới lòng đất của Bình Hồ Thu Diệp có Viện nghiên cứu sinh học lớn nhất của Vân Thành chúng ta.

Vì vậy Viện nghiên cứu sinh học Tương Lai trước đó chỉ là màn ngụy trang của tổ chức khủng bố.

Mục đích thực sự của bọn chúng là ở Bình Hồ Thu Diệp.


Nghe vậy, sắc mặt Ngô Danh hơi thay đổi.

Bạch Khẩu quét ánh mắt qua từng khuôn mặt mọi người rồi nói tiếp:
Bây giờ chúng ta chuẩn bị xuất phát.
Ngô Danh có phần mất tập trung.

Anh ta muốn gọi điện cho Phó Thiên Thiên và Vương An Dương, nói cho họ biết địa điểm hành động đã thay đổi.

Có điều, điện thoại di động của anh ta đã bị tịch thu, tạm thời không có cách nào liên lạc được với họ.

Lúc mọi người lên xe, Ngô Danh lề mề chưa lên, có người liền kéo anh ta một cái.


Ngô Danh, cậu còn ngẩn ra đó làm gì? Lên xe thôi!

Ừ, lên ngay đây.
Ngô Danh vừa lên xe vừa nghĩ thẩm.

Lát nữa, anh ta nhất định phải tìm cơ hội để liên lạc với Phó Thiên Thiên và Vương An Dương.

Dọc đường, Ngô Danh nhìn thấy ven đường có một nhà vệ sinh di động.

Anh ta liền ôm bụng kêu đau bụng, muốn đi đại tiện.

Nếu chỉ là đi tiểu thì hoàn toàn có thể giải quyết trên xe.

Nhưng nếu là đại tiện thì không ổn.

Tài xế thấy thời gian vẫn còn sớm nên tấp xe vào lề đường và giục Ngô Danh đến nhà vệ sinh di động ở bên đường để giải quyết, vì sau khi đến địa điểm hành động sẽ không có thời gian giải quyết vấn đề vệ sinh.

Xe dừng lại, Ngô Danh vội vàng xuống xe, chạy về phía nhà vệ sinh.

Anh ta ôm bụng đau đớn, trông thật sự rất khó chịu nên những người khác đều không nghi ngờ.

Sau khi vào nhà vệ sinh di động, thấy buồng vệ sinh bên cạnh có người, anh ta thầm lấy làm mừng rỡ.

Anh ta đi vào gian phòng vệ sinh trống, không giải quyết ngay cơn đau bụng của mình như đã biểu hiện mà đậy nắp bồn cầu xuống, gõ vào vách ngăn với phòng bên cạnh.


Người bạn phòng bên ơi, xin hỏi có thể giúp tôi một việc được không?
Phòng bên cạnh có tiếng gõ đáp lại.

Ngô Danh cho rằng người bên đó không tiện nói chuyện hoặc là bị câm, bèn nói lại lần nữa:
Là thế này, tôi có việc khẩn cấp cần phải gọi điện thoại.

Nhưng di động của tôi vừa bị mất.

Có thể cho tôi mượn di động của bạn, gọi nhờ một cuộc điện thoại không? Tôi có thể gửi tiền điện thoại cho bạn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.