Chương 353: Muốn đi sao? không dễ thế đâu!
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1413 chữ
- 2022-02-06 12:00:10
Vậy ông cúp máy đây.
Trên đường về, cháu chú ý an toàn nhé.
Vâng.
Nói xong, ông cụ Phó liền cúp máy.
Phó Thiên Thiên cất điện thoại đi, nhìn chỗ bị viên đạn bắn sượt qua trên mu bàn tay đã rỉ máu.
Cô nheo mắt liếc nhìn vào gương chiếu hậu, đúng lúc trông thấy một người ngồi trên ghế phụ của chiếc xe đằng sau đang đưa tay ra ngoài cửa số xe, một họng súng cũng thò ra ngoài cửa sổ ngay sau đó.
Phó Thiên Thiên cấp tốc đánh tay lái, tránh viên đạn mà đối phương bắn ra.
Cùng lúc đó, trên một chiếc xe khác, một khẩu súng cũng thò ra ngoài cửa sổ bắn về phía cô.
Trong chốc lát, cửa kính xe của Phó Thiên Thiên gần như đã bị bắn vỡ toàn bộ.
May mà xe của họ đang chạy trên quãng đường vắng nên không gây ra sự hoảng loạn cho người dân.
Phó Thiên Thiên biết nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách hay.
Khi đến vị trí quay đầu xe tại một ngã tư, cô đánh tay lái, chiếc xe nhanh chóng bẻ cua thì quay lại.
Lúc chiếc xe của cô và chiếc xe đuổi theo sau lướt qua nhau, cô đã biến chìa khóa mặt dây chuyền thành ống kim, nhắm chuẩn vào người trên xe đối diện, nhanh chóng bắn kim ra.
Cùng với tiếng va chạm dữ dội, hai chiếc xe vừa rồi vẫn đuổi theo Phó Thiên Thiên cùng đâm vào rào chắn bên đường, tất cả những người trên xe đều chảy máu đầu, hôn mê bất tỉnh.
Phó Thiên Thiên đạp phanh gấp, dừng xe lại.
Cô đi tới bên cạnh hai chiếc xe kia, lấy đi khẩu súng trên tay của một người trong số họ và lấy hết băng đạn trong sáng và đạn trong xe.
Vào lúc này, máy bộ đàm của một người trong số họ vang lên giọng nói của Bạch Khẩu:
Sao rồi, có bắn trúng Phó Thiên Thiên không?
Phó Thiên Thiên vốn dĩ đang định rời đi, nghe vậy bèn cầm chiếc bộ đàm đó lên.
Cô khẽ mở miệng, nói vào trong bộ đàm:
Cô nói xem?
Giọng Bạch Khấu đột nhiên trở nên chói tai:
Phó Thiên Thiên...
Từ Xa, cô còn sống!
Khiến cô thất vọng rồi.
Giọng nói của Bạch Khấu nhanh chóng bình thường trở lại, dường như cô ta đã đoán trước được kết quả này.
Phó Thiên Thiên, đến trại trẻ mồ côi đi.
Tôi ở đây đợi cô!
Nói đoạn, cô ta liền tắt bộ đàm.
Trại trẻ mồ côi...
Đó là nơi họ biết nhau thuở ban đầu.
Kết thúc ở đó cũng hợp với ý của Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên ném lại chiếc máy bộ đàm lên người kẻ đang ở trước mặt.
Đúng lúc đó có một chiếc xe đi ngang qua.
Thầy Phó Thiên Thiên cầm một khẩu súng đứng giữa đường, người nọ sợ quá, dừng xe lại rồi bỏ chạy như điên.
Phó Thiên Thiên:
...
Coi cô thành phường cướp bóc sao?
Nhìn chiếc xe của mình đã gần như chỉ còn trơ lại cái vỏ, Phó Thiên Thiên ngẫm nghĩ rồi ngồi lên chiếc xe mà người kia bỏ lại, để súng và toàn bộ đạn, băng đạn lên ghế phụ, lái xe đi.
Viện nghiên cứu khoa học Bình Hồ Thu Diệp.
Mười một giờ là thời điểm bận rộn, các nhân viên bên trong đang tiến hành công việc đầu vào đấy.
Bởi vì Viện nghiên cứu sinh học bên dưới lòng đất Bình Hồ Thu Diệp sẽ có kết quả nghiên cứu trong ngày hôm nay nên Bùi Diệp mới đích thân đến kiểm tra.
Nhờ hiệu quả cách âm của Viện nghiên cứu rất tốt, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra ở bên ngoài thì người bên trong cũng sẽ không hay biết gì.
Bấy giờ, Bình Hồ Thu Diệp đã bị bao vây bởi một nhóm người.
Ở một nơi nào đó bên ngoài, Ngưng Sương và Dạ Xoa đứng trong góc nhìn cảnh tượng bên trong Bình Hổ Thu Diệp từ xa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Dạ Xoa đổ chuông, là Bạch Khấu gọi tới.
Ngưng Sương liếc nhìn Dạ Xoa, hỏi:
Đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng à?
Dạ Xoa gật đầu,
Ừ
rồi bấm nút nhận cuộc gọi.
Alô, đội trưởng Bạch.
Bạch Khấu nói với giọng u ám:
Tôi đã cho người của tôi trà trộn vào bên trong Viện nghiên cứu khoa học Bình Hổ Thu Diệp.
Chỉ cần có tiếng nổ thì các anh lập tức xông vào.
Dạ Xoa nhếch môi cười, đáp:
Được.
Dứt lời, hắn liền cúp máy rồi nhìn chằm chằm vào tòa nhà màu bạc hình bán cầu, trong mắt lóe lên ánh sáng khát máu.
Chẳng mấy chốc...
nơi này sẽ biến thành lò mổ, chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn khích.
Ngưng Sương nép mình vào người Dạ Xoa:
Đội trưởng đội đột kích Hắc Ung đã nói gì với anh vậy?
Đợi lúc bên trong có tiếng nổ thì chúng ta bắt đầu hành động.
Dạ Xoa vừa nói hết câu, một loạt âm thanh đinh tai nhức óc vọng ra từ trong tòa nhà màu bạc ở trước mặt.
Hắn nhếch môi cười quyến rũ:
Bắt đầu hành động!
Dạ Xoa vừa dứt lời, các thành viên của tổ chức vốn đang ẩn nấp gần đó lập tức ra khỏi chỗ nấp, tiến về phía Bình Hồ Thu Diệp.
Song, đúng lúc này, một loạt tiếng súng đột ngột vang lên.
Dạ Xoa cau mày:
Chuyện gì thế?
.
Ngưng Sương ấn vào bộ đàm màu da trong tai, gương mặt chợt biển sắc:
Không hay rồi, người của chúng ta đã bị phục kích.
Cái gì? Bị phục kích?
Sao bọn họ có thể gặp phục kích được? Rõ ràng trước khi họ đến, xung quanh đây đều không có ai.
Một tràng tiếng súng vang lên, có phát đạn bắn về phía Dạ Xoa và Ngưng Sương, hai người lập tức né tránh.
Trong khoảnh khắc vừa mới nó được đường đạn, Dạ Xoa nhìn thấy khuôn mặt của người đang bắn mình.
Sắc mặt hắn bỗng thay đổi:
Vương An Dương, là người của đội đột kích Hắc Ung!
Ngưng Sương chau mày nhìn Dạ Xoa:
Anh nói gì? Người của đội đột kích Hắc Ưng? Chẳng phải bọn họ không ở đây sao?
Dạ Xoa nhớ là Vương An Dương đã bị Bạch Khấu sắp xếp đi đến Viện nghiên cứu sinh học Tương Lai.
Sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này? Tuy nhiên, Vương An Dương xuất hiện ở đây, nghĩa là...
Dạ Xoa nói ra một sự thật:
Bạch Khấu đã bị lừa, cô ta đã bị người phụ nữ kia lừa rồi!
E rằng hôm nay Bạch Khấu cũng khó mà giữ được an toàn cho bản thân.
Cùng lúc đó, một bóng người cao lớn đang đứng sau khung cửa sổ bằng kính trên tầng hai của Viện nghiên cứu khoa học và công nghệ Bình Hổ Thu Diệp.
Vài thi thể nằm thê thảm bên cạnh anh.
Còn người đàn ông đứng bên cạnh anh đang chỉa họng súng ra ngoài cửa sổ.
Hắn là người của đội đột kích Hắc Ưng, được Bạch Khấu cử đến tập kích Bình Hồ Thu Diệp.
Nhưng giờ phút này, hắn lại đang bị người đàn ông như ác quỷ bắt phải làm tay súng bắn tỉa cho anh.
Nhìn thi thể của đồng bọn ở bên cạnh, hắn chỉ có thể tiếp tục đứng ở vị trí của mình, chĩa súng về phía Dạ Xoa ở bên ngoài cửa sổ.
Bùi Diệp lạnh lùng ra lệnh:
Nổ súng!
.
Lúc này, Dạ Xoa nhìn về phía tòa nhà của Viện nghiên cứu khoa học và công nghệ Bình Hổ Thu Diệp.
Từ xa, hắn trông thấy có đốm sáng đang nhắm vào trán mình.
Dạ Xoa cảm nhận được điều gì đó bèn cấp tốc lùi lại, tránh được viên đạn bắn lén.
Song viên đạn vẫn sượt qua trán hắn, trên trán đã bị rách một ít da.
Mặt hắn bỗng biến sắc.
Ngưng Sương lo lắng nhìn hắn, hỏi:
Dạ Xoa, anh sao rồi?
Dạ Xoa chạm vào vết máu rỉ ra từ vết thương trên trán, cảm nhận rõ nguy hiểm đang cận kề:
Tôi không sao.
Ở đây đã bị mai phục.
Ngưng Sương, truyền lệnh, lập tức rút lui!
Được!
Đứng bên trong Bình Hồ Thu Diệp nhìn nhóm người chuẩn bị rút lui, khóe miệng Bùi Diệp nhếch lên độ cong tàn ác mà nham hiểm.
Muốn đi sao? Không dễ thế đâu!