• 453

Chương 36: Sau này, giữ cái miệng và cái đầu cậu sạch sẽ chút


Hoàng Viên Viên đứng bên cạnh cười gần nhìn Phó Thiên Thiên đứng đó không nhúc nhích.

Gặp phải tình huống này, e rằng người bình thường đã sợ hãi tìm cơ hội trốn thoát, nhưng Phó Thiên Thiên lại đứng yên tại chỗ, chờ người khác đến đánh mình.

Có lẽ cô bị chiến trận này làm cho sự ngu người rồi chăng?

Hoàng Viên Viên hả hê nghĩ.

Chốc nữa thôi cô ta sẽ có thể nhìn thấy bộ dạng gào khóc của Phó Thiên Thiên.

Nghĩ thôi đã thấy vui rồi.

Thế nhưng, trước khi mấy nam sinh kia lao vào Phó Thiên Thiên, cô đã cuộn người như rắn, lập tức chui ra khỏi vòng vây.

Mấy nam sinh nhào về phía cô không kịp đề phòng liền đập vào nhau.

Thấy cô đã thoát khỏi vòng vây, Hoàng Viên Viên vội chỉ vào cô, nói với đám người kia:
Mau, Phó Thiên Thiên ở đây, các cậu mau đuổi theo tóm lấy nó!
Đám người kia tức thì phản ứng lại, định tóm lấy Phó Thiên Thiên.

Nhìn mấy nam sinh như hung thần đó, ánh mắt Phó Thiên Thiên càng lạnh hơn.

Bọn họ đều là những kẻ bám đuôi Hoàng Viên Viên, thường ngày rất hay bắt nạt cô.

Phó Thiên Thiên không né tránh khi bọn họ xông tới lần nữa.

Cô tóm lấy cổ tay của một nam sinh trong số đó, vặn một cái, kèm theo tiếng
rác
là một cú đá, nam sinh kia bị đá văng ra ngoài hai mét.

Ngoài ra, còn có hai nam sinh khác lao tới, Phó Thiên Thiên tàn nhẫn đá văng từng người.

Chỉ trong chớp nhoáng, đám sinh bao vây cô đều đã ngã rạp.

Hoàng Viên Viên tức tối nói:
Các cậu đứng dậy mau, đánh chết Phó Thiên Thiên cho tôi!
Phó Thiên Thiên lạnh lùng xoay người lại, trong khoảnh khắc đó, Hoàng Viên Viên thấy được vẻ lạnh lẽo trong mắt cô.

Cô ta cảm thấy trái tim như bị bàn tay vô hình bóp chặt.

Hoàng Viên Viên vừa nói dứt lời, Phó Thiên Thiên liền thúc cùi chỏ ra sau, đánh mạnh vào một nam sinh đứng sau lưng.

Kèm theo tiếng xương gãy, nam sinh kia nằm rạp xuống đất kêu la thảm thiết.

Hoàng Viên Viên trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh này.

Tại sao...

tại sao lại như vậy? Phó Thiên Thiên quay đầu nhìn những nam sinh bị mình đánh ngã sau lưng, khóe môi nhếch lên:
Còn muốn xông lên nữa không?
Những năm sinh đó nhìn nhau rồi yên lặng rời đi.

Chỉ để lại một mình Hoàng Viên Viên trong rừng trúc.

Cô ta tức giận nhìn đám bạn chạy đi.


Tất cả các cậu quay lại hết cho tôi, quay lại!
Thấy Phó Thiên Thiên đi về phía mình, Hoàng Viên Viên căng thẳng đến độ tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Cô ta bèn cầm một đoạn thân trúc gãy rơi dưới đất định đâm Phó Thiên Thiên, nhưng Phó Thiên Thiên giật lấy thân trúc không hề nao núng, sau đó trở tay đâm mạnh vào lòng bàn tay Hoàng Viên Viên.


A!!!
Hoàng Viên Viên đau đến mức mặt trắng bệch.

Phó Thiên Thiên tỉnh bơ rút đoạn thân trúc về:
Tính tôi không được tốt lắm, sau này giữ cái miệng và cái đầu của cậu sạch sẽ chút!
Dứt lời, cô vứt bỏ đoạn thân trúc nhuốm máu, quay người bỏ đi.

Sau khi Phó Thiên Thiên đi rồi, Hoàng Viên Viên liền khóc rống lên.

Qua chuyện buổi trưa, đám người Hoàng Viên Viên nhìn thấy Phó Thiên Thiên đều tránh xa cô như nhìn thấy ma.

Không biết Thịnh Diên bị chuyện gì kích động mà bực bội cả buổi chiều, chẳng để ý tới ai.

Nhờ vậy, Phó Thiên Thiên được yên tĩnh suốt buổi chiều.

Sau khi tan học, Phó Thiên Thiên định đi thẳng đến sân huấn luyện vệ sĩ của nhà họ Bùi.

Nhưng vừa ra khỏi cổng trường, lúc đi lướt qua một người, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.