• 360

Chương 364: Ý nghĩa tồn tại duy nhất


Vì Phó Thiên Thiên được chữa trị kịp thời nên sau khi viên đạn được lấy ra, cô đã qua cơn nguy kịch.

Trong vòng một tháng nay, nhờ sự chuyên tâm điều dưỡng của ông già, vết thương của cô đã hoàn toàn hồi phục.

Tuy nhiên, vì cô bị chấn thương ở đầu nên tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tính mạng hoàn toàn được duy trì bằng việc truyền chất dinh dưỡng.

Cuộc giải cứu con tin vẫn đang tiếp tục, còn sóng não của Phó Thiên Thiên trên máy điện não đồ cũng tiếp tục dao động dữ dội.

Thấy Phó Thiên Thiên vẫn không đáp lời ông, người đàn ông trung niên dường như đang tức giận với chính mình, bỗng nhiên nhìn cô với vẻ mất kiên nhẫn.


Cái tính này của con giống hệt mẹ con năm đó.

Hừ...


Nói đến đây, ông thu lại vẻ mặt đó rồi đứng dậy.

Ông già và trợ lý của mình cung kính nhìn người đàn ông trung niên.


Các chủ.
Người đàn ông trung niên liếc nhìn ông già và hỏi:
Còn bao lâu nữa con bé mới tỉnh lại?

Xem tình hình hiện tại, nếu kéo dài việc kích thích như thế này thì khoảng tầm sáng mai là có thể tỉnh lại.
Người đàn ông trung niên gật đầu:
Được, vậy hai người ở đây trông nom con bé, có tình huống gì thì lại báo với tôi.

Vâng.
Ông già vừa nói dứt lời, người đàn ông trung niên liền rời đi.

Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, trợ lý của ông già mới dám ngẩng đầu lên.

Vừa rồi, khi người đàn ông trung niên ở đây, khí thế của ông quá mạnh mẽ khiến anh ta phải cúi gằm mặt.


Thầy, người khi nãy là ai thế?


Ông già vừa nhìn đường sống trên máy điện não đồ vừa trả lời:
Các chủ của Thông U Các.

Gì cơ? Ông ta chính là các chủ? Không ngờ Các chủ Thông U Các lại trẻ như vậy.
Ông già lườm trợ lý:
Đừng tùy tiện bình luận về ông ấy, cẩn thận bị ông ấy nghe thấy đấy.

Thầy, ở đây chỉ có hai người chúng ta, làm sao ông ấy có thể nghe thấy được?
Trợ lý nhìn ông già với vẻ mặt hóng hớt:
Phải rồi, thầy ơi, Các chủ và cô gái này có quan hệ gì ạ?
Ông già lắc đầu:
Điều này tôi cũng không biết.

Ngay cả thầy mà cũng không biết.

Em có cảm giác Các chủ đối xử rất khác với cô gái này.

Liệu cô ấy có phải là vợ tương lai của các chủ Thông U Các không?

Đừng đoán mò, mau đi lấy sạc điện thoại của cậu tới đây.
Thấy điện thoại di động của mình đã có dấu hiệu sắp hết pin, trợ lý liền sực tỉnh.


À, vâng!

Nhớ là sau khi ra ngoài không được đồn thổi chuyện hôm nay đâu nhé, nếu không thì cứ cẩn thận cái đầu mình đấy.

Em biết rồi!


Ở một góc trong thành phố.

Khi Ngô Danh bắn tỉa thành công tên tội phạm cuối cùng, nhiệm vụ của đội đột kích Hắc Ung cũng kết thúc theo.

Sau đó, họ thu đội.

Lúc Ngô Danh chuẩn bị đi tập hợp với các đội viên của mình, một người đi đến bên cạnh anh ta.


Cậu chủ nhà chúng tôi muốn gặp anh.
Trịnh Tiên ngăn Ngô Danh lại.

Vì đã từng gặp Trịnh Tiên trong quá trình thực hiện nhiệm vụ tại quảng trường Vân Kiều nên Ngô Danh biết Trịnh Tiên là người của đội vệ sĩ nhà họ Bùi.

Ngô Danh cất súng rồi theo sau Trịnh Tiên đến bên một chiếc xe Bentley Mulsanne màu đen.

Anh ta vừa mới đến nơi thì cửa sổ ghế sau của xe hạ xuống.

Một người đàn ông tôn quý ngồi ở ghế sau, khuôn mặt tuấn tú và sang trọng toát ra hơi thở lạnh lùng, khiến nhiệt độ xung quanh anh giảm đi vài độ.

Vừa nhìn thấy người đàn ông này, Ngô Danh đã nghĩ đến mấy từ
Người đàn ông của đội trưởng
.

Ngô Danh lịch sự nhìn Bùi Diệp, chào:
Anh Bùi.
Bùi Diệp gật đầu.


Dạo này bên quân đội có tin tức của Thiên Thiên không?
Ngô Danh chợt cảm thấy thất vọng.

Bùi Diệp hỏi như vậy, có nghĩa là bên phía anh cũng không có tin tức gì của Phó Thiên Thiên.

Đội trưởng và Bùi Diệp đã đính hôn, với tính tình của cô, nếu cô muốn liên lại với người nào thì sẽ liên lạc với Bùi Diệp đầu tiên mới phải.

Ngô Danh lắc đầu:
Tạm thời vẫn chưa có.


Câu trả lời nằm trong dự liệu của Bùi Diệp, hơi lạnh trên người anh dường như lại tăng thêm.


Nếu bên quân đội có tin tức của Thiên Thiên thì báo ngay cho tôi.

Vâng.


Ngô Danh vừa trả lời xong đã nhíu mày.

Vì sao anh ta phải ngoan ngoãn trả lời Bùi Diệp? Anh ta là lính của đội trưởng chứ đâu phải là lính của Bùi Diệp.

Ngô Danh còn đang muốn nói gì đó nhưng Bùi Diệp đã kéo cửa kính xe lên.

Sau đó, xe của Bùi Diệp lăn bánh, bỏ lại Ngô Danh đứng đó.

Ngô Danh nhún vai.

Nghe thấy đồng đội đang réo gọi trong bộ đàm bên tai, Ngô Danh lập tức nhấn vào bộ đàm và đáp:
Tôi đến ngay đây.


Nói đoạn, anh ta nhanh chóng lách qua đám đông, chạy về phía chiếc xe việt dã của quân đội.

Tại một khách sạn cách đó không xa, một bóng người mặc đồ trắng đang đứng bên cạnh cửa sổ phòng khách.

Cô ta cầm một ly rượu vang, dựa hờ vào bên cửa sổ và lắc ly rượu.

Từ xa, cô ta nhìn thấy Ngô Danh và Bùi Diệp.

Sau đó, khóe miệng cô ta nham hiểm nhếch lên.

Thấy mọi người đã rời đi, cô ta không nhìn về phía đường phố nữa mà rời khỏi cửa sổ, nhấp một hớp rượu rồi quay người đi về phía phòng thay đồ.

Bên cạnh tủ quần áo trong phòng thay đồ có một cái gương.

Cô ta nhắm mắt lại, đứng trước gương.

Sau đó, cô ta từ từ mở mắt ra.

Một gương mặt lạ lẫm xuất hiện trong gương.

Ngón tay cô ta lướt nhẹ qua khuôn mặt của mình, ánh mắt có sự chán ghét khi nhìn vào gương mặt đó.

Đã nửa tháng trôi qua, cô ta vẫn không cách nào quên được với gương mặt này.

Tuy rằng...

khuôn mặt này còn xinh đẹp hơn khuôn mặt ban đầu của cô ta, nhưng cô ta vẫn không thể thích nổi.

Vì để ẩn nấp mà bây giờ Bạch Khẩu phải đến bước thay đổi khuôn mặt của mình như thế này.

Cô ta làm tất cả những điều đó...

chỉ để tìm và giết chết Phó Thiên Thiên.

Cô ta nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi của Bùi Diệp và Ngô Danh trên đường.

Khi còn ở trong đội đột kích Hắc Ưng, cô ta và Tử Xa đã từng cùng học ngôn ngữ bằng môi.

Cô ta đã nhìn thấy toàn bộ khẩu hình của Bùi Diệp và Ngô Danh lúc hai người nói chuyện nên đương nhiên cũng biết nội dung cuộc trò chuyện giữa họ.

Phó Thiên Thiên đã trốn được một tháng mà vẫn chưa xuất hiện.

Bạch Khấu không tin Phó Thiên Thiên có thể trốn trong bóng tối cả đời.

Đúng vậy, cô ta tin chắc rằng Phó Thiên Thiên nhất định vẫn chưa chết.

Trong lòng Bạch Khấu, Phó Thiên Thiên là con mèo có chín cái mạng, chết một lần rồi vẫn có thể sống lại, hơn nữa, lần nào cũng gặp được quý nhân.

Và Phó Thiên Thiên phải còn sống, sống thật tốt để cô ta còn trả lại nhát dao mà Phó Thiên Thiên đã tặng cho cô ta.

Đây cũng là ý nghĩa tổn tại duy nhất của cô ta.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.