• 360

Chương 377: Chị d u, là chị thật rồi!


Ông nói một, cô tuyệt đối không dám nói hai.

Bây giờ...

thể mà lại còn bắt đầu cò kè mặc cả với ông.

Đây vẫn là đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng ngay thẳng trước kia sao? Thủ trưởng Cận ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc của mình, để tránh bị những lời Phó Thiên Thiên sắp nói ra làm ông ngất xỉu.

Sau khi ngồi vào ghế, ông mới lên tiếng:
Yêu cầu gì, cô nói đi.

Tôi sẽ không ở lại doanh trại nếu không có nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt hoặc phải đi làm nhiệm vụ.


Thủ trưởng Cận thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng được, yêu cầu mà Phó Thiên Thiên đưa ra không phải là yêu cầu gì khó.


Tôi có thể đồng ý với cô điều này.

Ngoài yêu cầu này ra, cô không còn yêu cầu gì nữa chứ?

Vâng, còn một yêu cầu nữa.

Yêu cầu gì?

Bảy ngày sau, tôi sẽ đến báo danh.
Nét mặt thủ trưởng Cận lộ vẻ mất kiên nhẫn.


Được, bảy ngày thì bảy ngày, nhưng mà...
Ông bổ sung một điều kiện:
Nếu giữa chừng có việc khẩn cấp, cô phải nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.

Rõ!
.


Còn nữa, tôi cử cho cô hai lính cảnh vệ, đi theo để bảo vệ an toàn của cô.



Không cần đầu.

Năm đó, khi tôi là thượng tướng còn không cần đến cảnh vệ, chứ đừng nói đến cấp bậc của tôi bây giờ chỉ là thượng úy, không có tư cách để được trang bị cảnh vệ.

Huống hồ, với năng lực của tôi, không có ai làm tôi bị thương được đâu.

Thủ trưởng trang bị lính cảnh vệ cho tôi lại là phiền toái đấy.
Thủ trưởng Cận:
...


Cũng chỉ có Phó Thiên Thiên chế lính cảnh vệ phiền toái.


Được rồi, vậy thì tùy cô.

Cảm ơn thủ trưởng.
.


A phải!
Thủ trưởng Cận nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ mặt thoải mái:
Chúc cô tân hôn vui vẻ!
Phó Thiên Thiên nghệt mặt nhìn thủ trưởng Cận, không biết lời ông nói có nghĩa là gì.

Sao lại chúc cô tân hôn vui vẻ! Cô mới chỉ đính hôn với Bùi Diệp thôi mà.

Cho dù thủ trưởng Cần muốn chúc mừng thì nên chúc mừng cô đính hôn mới phải.

Có lẽ ông đã nói nhầm chăng? Phó Thiên Thiên vừa định mở miệng
sửa
lại lời của thủ trưởng Cận thì một lính cảnh vệ đi đến ngoài cửa.


Thưa thủ trưởng Cận...
Thấy cảnh vệ có việc muốn xin ý kiến của thủ trưởng Cận, Phó Thiên Thiên không tiện ở lại quấy rầy ông thêm nữa.

Cô bèn nói cảm ơn rồi chào ông và rời khỏi phòng làm việc.

Đi ra khỏi quân khu Nam Tương, việc đầu tiên Phó Thiên Thiên làm sau khi lên xe là lấy di động của Mạnh Khai gọi cho Bùi Diệp.

Sau hai lần gọi, điện thoại của Bùi Diệp vẫn không có ai bắt máy.

Phó Thiên Thiên hơi sầm mặt.


Sao vẫn không gọi được nhỉ?
Tiêu Nhiệm ngồi trên ghế phụ bèn chột dạ sờ mũi mình.

Phó Thiên Thiên tinh mắt, liếc thấy vẻ mặt của Tiêu Nhiệm liền trừng mắt với anh ta.


Anh chột dạ thế kia là đã làm chuyện gì trái lương tâm hả?
.

Tiếu Nhiệm giật thót trong lòng.

Anh ta thận trọng nhìn Phó Thiên Thiên, khẽ họ một tiếng rồi đáp:
À, Các chủ, tôi có chuyện muốn nói thật với cô.

Nhưng sau khi tôi nói ra, cô tuyệt đối đừng tức giận nhé.
Phó Thiên Thiên liếc xéo anh ta:
Chuyện gì?
Cô vừa hỏi vừa gọi cho Bùi Diệp.

Kết quả điện thoại vẫn báo lại là không liên lạc được.

Tiêu Nhiệm rụt cổ, nói:
À, Các chủ, di động của cô vẫn không gọi được cho số máy kia, không phải là điện thoại của chồng chưa cưới của cô bị hỏng đâu, mà là...
Phó Thiên Thiên nhận ra điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Nhiệm.

Cô nheo mắt, nhấn nhá từng từ:
Mà là thế nào?


Trước mặt Phó Thiên Thiên, Tiêu Nhiệm kể lại tất tần tật chuyện mình đã gọi điện cho Bùi Diệp trước đó và Bùi Diệp đã ngắt máy.

Sau đó, anh ta đã gọi lại mắng Bùi Diệp, khiến Bùi Diệp chặn cả số điện thoại của anh ta và Mạnh Khai.


Chính là như vậy đấy, thế nên...
Tiếu Nhiệm nhỏ giọng:
Bây giờ cô mới không gọi được cho anh ta.
Lửa giận bùng cháy trong lồng ngực Phó Thiên Thiên.

Cô cảm thấy mình chưa bao giờ tức giận như vậy.

Sao trên đời này lại có người chỉ giỏi làm hỏng việc như thế chứ? Thảo nào cô gọi mãi cho Bùi Diệp mà không được, hóa ra là do Tiêu Nhiệm gây cản trở.

Thấy hai ngọn lửa bốc lên trong mắt Phó Thiên Thiên, Tiêu Nhiệm vô thức trốn ra đằng trước người Mạnh Khai đang ngồi trên ghế lái.

Nhìn Mạnh Khai ôm lấy Tiêu Nhiệm đang bám lấy cánh tay anh ta, Phó Thiên Thiên có cảm giác như bị sét đánh, ngọn lửa vừa mới bùng lên trong mắt cô đã tắt lịm.

Cô quay đầu đi, coi như không thấy gì.

Sau đó, cô lạnh lùng nói:
Bây giờ, lái xe đến Tập đoàn Bùi thị cho tôi.


Tập đoạn Bùi thị.

Trong phòng họp, một cuộc họp mới lại bắt đầu.

Cuộc họp vừa bắt đầu, cả phòng họp tràn ngập hơi thở chốn địa ngục khiến người ta khó thở.

Vì Bùi Hạo đột nhiên nhận được cuộc gọi của khách hàng, hơn nữa, khách hàng gọi cho anh ta còn là khách hàng vô cùng quan trọng nên anh ta đã xin phép anh trai mình, nói rằng phải xuống lầu đón khách hàng.

Bấy giờ, anh trai của anh ta mới thả anh ta ra khỏi phòng họp.

Lúc Bùi Hạo ra khỏi phòng họp, tất cả những người có mặt trong phòng đều nhìn anh ta bằng ánh mắt hết sức ước ao và ghen tị.

Bùi Hạo nghênh ngang ra khỏi phòng họp trước ánh mắt dõi theo của mọi người.

Anh ta quả là muốn cảm ơn vị khách hàng của mình vì đã đến thăm anh ta vào đúng lúc này.

Bùi Hạo chạy nhanh xuống dưới lầu của tòa nhà tập đoàn để đón khách hàng, lúc đó Phó Thiên Thiên cũng vừa khéo xuất hiện ngoài cửa Tập đoàn Bùi thị.

Lúc Bùi Hạo đang bắt tay với khách hàng và niềm nở nói chuyện thì liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng từ ngoài của tập đoàn bước vào.

Anh ta lập tức kêu to:
Mẹ kiếp, tôi gặp ma giữa ban ngày sao?
Phó Thiên Thiên cũng nhìn thấy Bùi Hạo, cô nhìn thẳng vào anh ta.

Bắt gặp ánh mắt của Phó Thiên Thiên, Bùi Hạo ra sức dụi mắt mình.

Anh ta kêu lên với giọng không dám tin:
Chị...

chị dâu? Chị là người hay ma đây?
Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn anh ta:
Anh bảo ai là ma?
.

Bùi Hạo nhìn thấy cái bóng của cô trên mặt đất thì liền bỏ lại vị khách hàng của mình mà kinh ngạc và mừng rỡ chạy đến trước mặt cô:
Chị dâu, đúng là chị thật rồi! Chị đã đi đâu hơn một tháng nay vậy? Chị...
Không đợi Bùi Hạo nói hết hàng loạt câu hỏi, Phó Thiên Thiên sốt ruột cắt ngang lời anh ta:
Bùi Diệp đâu?
Bùi Hạo hớn hở chỉ lên trên lầu:
Anh trai tôi đang ở trên lầu, tôi dẫn chị đi gặp anh tôi nhé!
Ôi mẹ ơi, Phó Thiên Thiên đã xuất hiện! Các đồng nghiệp trong công ty ơi, vị cứu tinh của các bạn đã xuất hiện rồi!

Trước khi dẫn Phó Thiên Thiên đi, Bùi Hạo sực nhớ ra mình vẫn còn khách hàng ở đây.

Thế là anh ta vội vàng trở lại trước mặt vị khách hàng đang ngơ ngác và nói lời xin lỗi.

Sau đó, anh ta tìm một đồng nghiệp khác trong công ty, nhờ đồng nghiệp này dẫn khách hàng đi, còn mình thì lật đật đưa Phó Thiên Thiên lên lầu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.