• 360

Chương 384: Hoàn toàn xứng với cô


Biết rõ trái tim cô đã dành cho người đàn ông khác nhưng anh lại vẫn nhắc đến người đàn ông ấy, đây chẳng phải là tự chuốc buồn bực cho mình sao?
Phải rồi, về chuyện quay trở lại quân khu của em, anh đã đề cập với thủ trưởng Cận.

Nếu em trở lại, có thể trực tiếp đến gặp ông ấy.
Tần Hàng đổi chủ đề.


À, nếu anh nói bên chỗ thủ trưởng Cận thì em đã đến đó rồi.

Đã đến rồi? Cấp bậc hiện giờ của em là gì?
Phó Thiên Thiên đáp:
Thượng úy!
Tần Hàng kinh ngạc.


Vậy mà em đã lấy được cấp bậc thượng úy rồi à? Lần trước, lúc anh đến, ông ấy nói với anh rằng cho dù bây giờ em trở lại quân ngũ thì nhiều nhất cũng chỉ cho em chức thiếu úy thôi.
Phó Thiên Thiên gật đầu:
Em cũng đoán được điều này.

Bùi Diệp từng nói với em rằng, trên thương trường, nếu muốn chiếm được ưu thế thì phải đánh đòn phủ đầu trước.

Trước tiên, đưa ra một cái giá cao, sau đó giảm xuống từ từ.

Thoạt đầu, em đề xuất với thủ trưởng Cận cho em chức trung tá.

Thủ trưởng Cận không đồng ý, sau đó em và ông ấy thỏa hiệp, lấy chức thượng úy.
Tần Hàng:
...
E rằng ngay cả Phó Thiên Thiên cũng không phát hiện ra khi nhắc đến Bùi Diệp, hai mắt cô liền tỏa sáng.

Và chính ánh mắt này của cô đã khiến Tần Hàng có cảm giác như bị kim châm.

Nụ cười của anh thoáng cay đắng.


Thể ư? Nếu thủ trưởng Cận biết lòng dạ của em, sợ rằng sẽ hộc máu vì bị em chọc tức mất.
Phó Thiên Thiên nói với giọng điệu thản nhiên:
Nếu ông ấy dễ bị tức giận hộc máu như thế thì đã không ngồi ở vị trí hiện nay.

Cũng phải.
Tần Hàng lại nhìn cô

Phó Thiên Thiên sốt ruột nhìn anh:
Tạm thời anh vẫn chưa quen với khuôn mặt này của em phải không?

Không phải là chưa quen.
Tần Hàng nói ẩn ý:
Bất luận là khuôn mặt nào thì em cũng vẫn là em.

Chỉ có điều, anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Em cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Em vốn dĩ hoàn toàn không tin vào chuyện quỷ thần, nhưng giờ em đã biến thành Phó Thiên Thiên, em không tin cũng không được.

Hiện tại em ở trong cơ thể này, sẽ không có sự thay đổi gì khác nữa phải không?
Tần Hàng lo lắng hỏi.

Phó Thiên Thiên lắc đầu:
Em cũng không biết.

Lúc trước em đã từng đến gặp đại sư Viên Tâm, ông ấy nói linh hồn của chủ nhân ban đầu của cơ thể này đã không còn trên thế gian.

Có lẽ cô ấy đã vào cõi luân hồi.

Và chỉ cần em còn có chấp niệm thì sẽ không tan thành mây khói.

Sau này em sẽ trở thành chủ nhân thật sự của cơ thể này.

Thế nên, sau này sẽ không còn Từ Xa nữa?


Phó Thiên Thiên hơi nhếch môi:
Kể từ khi em ở trong cơ thể này, trên đời này đã không còn Từ Xa nữa.

Từ nay về sau, chỉ có Phó Thiên Thiên thôi.


Trên đời này đã không còn Từ Xa nữa! Nhưng, Từ Xa vẫn luôn ở trong trái tim Tần Hàng.

Điều đó khiến Tần Hàng cảm thấy đau khổ.

Sáng nay, khi nghe nói Tử Xa vẫn còn sống, anh đã thầm mừng như điên, liền gọi lại vào số máy mà Phó Thiên Thiên đã gọi cho anh.

Qua lời của người nghe máy, Tần Hàng biết được lúc cô gọi cho anh, cô vẫn chưa gọi được cho Bùi Diệp.

Nếu...

Phó Thiên Thiên gọi được cho anh trước thì có lẽ anh đã có thể gặp được cô trước.

Có lẽ...

Song khi Phó Thiên Thiên gọi cho anh lần nữa, cô đã dùng điện thoại của Bùi Diệp.

Mặc dù lúc ấy Phó Thiên Thiên không nói ra nhưng Tần Hàng có thể đoán được điều đó.

Khi đó, cô đang ở bên cạnh Bùi Diệp.

Tần Hàng nhếch môi cười thê lương:
Đúng vậy, đã không còn Từ Xa trên đời này nữa.
Tất cả những gì anh có chỉ là những hồi ức tốt đẹp với Tử Xa.

Còn cô gái mới sống lại này đã biến thành Phó Thiên Thiên.

Về sau, trong cuộc đời của Phó Thiên Thiên chỉ có Bùi Diệp, cô sẽ không đặt anh ở vị trí quan trọng nữa.

Anh đã gặp Bùi Diệp, người đàn ông ở trên đỉnh kim tự tháp của Vân Thành, trưởng gia tộc họ Bùi, một người đàn ông xuất sắc và khó lường.

Bùi Diệp hoàn toàn xứng đối với cô.


Anh vẫn chưa gọi món phải không?
Phó Thiên Thiên cúi đầu cầm thực đơn bên cạnh lên.


Chưa, đợi em đấy.


Phó Thiên Thiên không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi:
Anh muốn ăn gì? Cứ gọi thoải mái đi!
Tần Hàng cười nhẹ và cầm thực đơn ở bên cạnh lên:
Vậy anh phải gọi thật nhiều, khó khăn lắm em mới mời một lần, không làm thịt em một bữa thì thiệt thòi to.
Phó Thiên Thiên liếc Tần Hàng:
Dù sao anh cũng đường đường là thị trưởng Vân Thành đấy nhé.



Thị trưởng cũng là người mà.


Phó Thiên Thiên:
...


Lần này Tần Hàng quả thật không khách sáo với Phó Thiên Thiên.

Tất cả những món anh gọi đều là món đắt nhất của nhà hàng.

Nhà hàng này vốn nổi tiếng về hương vị và giá cả món ăn.

Số tiền của những món đắt nhất kia cũng khá lớn.

Khi thức ăn được bưng lên, Phó Thiên Thiên trợn mắt nhìn anh:
Những món này là do anh gọi, hôm nay nếu anh không ăn hết thì lần sau em không mời anh nữa.
Tần Hàng mỉm cười, nhìn khuôn mặt hơi tức giận của cô:
Em trở nên bủn xỉn như này từ lúc nào thế?

Không phải là em bủn xỉn, mà là anh quá phô trương, lãng phí.

Anh nói xem, anh là một thị trường, nếu sự phô trương lãng phí này bị đồn ra ngoài, e là cái mũ thị trưởng của anh cũng bị lột xuống nhỉ?

Hình như em chỉ mong sao lột được cái mũ trên đầu anh xuống thì phải.
Phó Thiên Thiên thu lại mặt tức giận, thở dài rồi trịnh trọng nói:
Tần Hàng, em phải nói một tiếng xin lỗi anh.

Trước đây lúc gặp anh, vì một số lý do mà em đã không nhận là có quen anh.


Tần Hàng gắp món sườn xào chua ngọt mà Phó Thiên Thiên thích để vào cái bát trước mặt cô.

Anh nói với vẻ mặt thoải mái:
Giữa chúng ta còn cần phải khách sáo như vậy sao? Em thích nhất món sườn xào chua ngọt của nhà hàng này, nếm thử xem mùi vị có giông mấy tháng trước không.


Lời nói thản nhiên như không của anh lập tức quét sạch chút áy náy cuối cùng trong lòng Phó Thiên Thiên.

Cô vui vẻ thưởng thức bữa ăn cùng anh.

Câu lạc bộ Dạ Sa.

Trang Danh Sĩ và Đường Kinh Hành vừa uống rượu vừa cầm micro hát như sói tru quỷ khóc.

Sau khi ca hát một hồi, họ mới nhận thấy Bùi Diệp luôn làm tổn thương họ bằng vài câu rằng họ hát không hay trước kia, hiện giờ lại cứ ngồi trong góc cầm chai rượu, nâng ly uống một mình.

Trang Danh Sĩ là người nhận ra sự khác thường của Bùi Diệp trước tiên.

Anh ta ngồi xuống bên cạnh Bùi Diệp.


Sao cậu uống rượu suốt thế? Không hát đôi câu à?


Bùi Diệp không buồn nhìn anh ta mà nâng ly rượu lên định uống.

Trang Danh sĩ giằng lấy ly rượu trong tay anh, Bùi Diệp lia ánh mắt sắc lạnh tới khiến anh ta lạnh sống lưng.

Trong số ba người bọn họ, bởi vì Trang Danh Sĩ lớn hơn Bùi Diệp một tuổi nên mới trở thành
lão Đại
của ba người.

Tuy bọn họ là bạn tốt lớn lên cùng nhau nhưng Trang Danh Sĩ và Đường Kinh Hành chưa bao giờ hiểu được Bùi Diệp.

Còn Bùi Diệp chưa bao giờ ra tay với Trang Danh Sĩ nên anh ta cũng không biết được rốt cuộc khả năng của Bùi Diệp đến mức nào.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.