• 453

Chương 396: Phục chưa?


Một thành viên của Thông U Các còn chúc mừng Hùng Bản:
Đà chủ, chúc mừng ngài hôm nay lại có được một người đẹp.

Có Các chủ, sau này Thông U Các sẽ là của ngài.
Những lời ngông cuồng đó lọt vào tai Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai là sự sỉ nhục cực lớn với bọn họ.

Hai người họ đã không thể nhịn được nữa, bèn siết chặt tay, chuẩn bị ra trận bất cứ lúc nào.

Có điều, khi hai người họ muốn ra tay lần nữa thì lại bị Phó Thiên Thiên ngăn cản.

Đôi mắt lạnh lẽo của cô liếc nhìn Hùng Bản và đám thuộc hạ ở trước mặt.


Hùng Bản.
Cô hơi nheo mắt:
Anh có biết kết cục của mình sau khi đến Tổng đà gây sự vào ngày hôm nay không?
Hùng Bản cười tít mắt:
Sao hả? Các chủ của tôi, cô nghĩ sao về đề nghị vừa rồi?
Phó Thiên Thiên ra hiệu cho Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai lùi lại.

Hai người thoáng do dự, sau đó nghe theo.

Nhìn thấy Phó Thiên Thiên gạt Tiêu Nhiệm và Mạnh Khaira, Hùng Bản tưởng rằng cô đã đồng ý với yêu cầu của hắn, thể là càng lớn mật, duỗi tay định sờ lên mặt cô.


Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Các chủ quả nhiên...
Tay Phó Thiên Thiên bất ngờ duỗi ra nắm chặt lấy cổ tay Hùng Bản.

Phát giác ra rằng muốn ra tay với mình, hắn lập tức rụt tay về.

Mà vừa rồi khi mới nắm lấy cổ tay hắn, cô không hề dùng lực khiến hắn tưởng rằng cô không có sức cản hắn, hắn càng trở nên to gan hơn.


Các chủ, nhân lúc bây giờ tôi còn nói chuyện tử tế, tôi khuyên cô tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời.

Nếu không, lát nữa tôi không nể mặt, sợ rằng sẽ làm gương mặt xinh đẹp của cô bị thương đấy.
Phó Thiên Thiên nhẹ nhàng giơ tay để lộ chiếc nhẫn trên ngón út bàn tay trái.

Sau đó, cô ngẩng đầu, liếc Hùng Bản với ánh mắt lạnh lẽo.


Vậy phải xem...

anh có bản lĩnh đó hay không.
Hùng Bản chế nhạo:
Các chủ, tôi thật sự không muốn làm cô bị thương, chúng ta cần gì phải trở mặt? Làm người phụ nữ của tôi chẳng lẽ tủi thân cho cô lắm sao?



Loại rác rưởi như anh, xách dép cho tôi còn không xứng.

Nếu thừa nhận mình là kẻ hèn nhát thì lập tức cút khỏi nơi này cho tôi!
Hùng Bản bị chọc giận.

Hắn phất tay bảo thuộc hạ sau lưng lùi lại, rồi siết chặt hai tay, cơ bắp lộ ra bên ngoài chiếc áo phông ngắn tay căng chặt vì dùng sức.


Nếu cô đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy tôi chỉ có thể cho cô toại nguyện!
Hùng Bản dữ tợn, vung nắm đấm vào bả vai cô.

Phó Thiên Thiên không hề né tránh.

Tất cả mọi người đều nghĩ thầm, có lẽ trận đấu này sẽ kết thúc ngay sau cú đấm của Hùng Bản.

Ngay cả Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai cũng lo lắng không nguôi.

Tiêu Nhiệm không kìm được, liên tục hỏi:
Các chủ làm sao thế? Sao cô ấy không tránh?
Nào ngờ, khi mọi người còn tưởng rằng nắm đấm của Hùng Bản sắp đập trúng Phó Thiên Thiên thì thân hình cô đột nhiên tránh đi như di hình hoán ảnh.

Khi cơ thể của Hùng Bản đổ về phía trước vì quán tính của cú đấm, Phó Thiên Thiên liên nghiêng người, nhanh chóng siết chặt tay thành nắm đấm.

Vì Hùng Bản khinh địch nên khi tấn công, hắn đã để hở toàn bộ lồng ngực.

Phó Thiên Thiên tung một cú đấm vào bụng của hắn.

Cùng với tiếng nắm đấm rơi trên bao cát, cơ thể Hùng Bản lùi lại mấy bước liên tiếp vì bị trúng cú đấm của cô.

Tình thế đảo ngược này khiến những người có mặt ở đây đều phải há hốc mồm kinh ngạc.

Bọn họ vốn tưởng rằng Phó Thiên Thiên chắc chắn sẽ thua.

Với cú đấm của Hùng Bản, dù không chết, Phó Thiên Thiên cũng bị thương nặng.

Nhưng một giây sau, cô không những tránh được mà còn đấm ngược vào người hơn trong thời gian ngắn nhất.

Ngay cả bản thân Hùng Bản cũng ngây người.

Nắm đấm vừa đánh vào bụng của hắn vô cùng mạnh mẽ, lúc này bụng hắn liền quặn đau.

Không ngờ một người phụ nữ tưởng như trói gà không chặt lại có thể lợi hại đến vậy.

Vì Hùng Bản bị đánh bật ra sau nên hai người anh em lập tức tiến lên đỡ hắn.


Đà chủ, ngài không sao chứ?
Hùng Bản đen mặt, đẩy họ ra:
Tôi không sao!
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm Phó Thiên Thiên, lúc này mới phát hiện, mặc dù cô gái này trông vô cùng yếu ớt nhưng trên người cô lại toát ra khí thế mạnh mẽ khiến người ta bí bách.

Có sự tương phản lớn như thế trong khí chất của một người sao? Bất luận thế nào đi nữa, hôm nay hắn không thể bị đánh bại bởi một đứa con gái.

Nếu không, mặt mũi của Đà chủ là hắn sẽ mất sạch.

Hùng Bản hơi xoay chân ra phía ngoài, hai tay lại siết chặt thành nắm đấm, cả người vào thể tấn công.

Phó Thiên Thiên vẫn điềm nhiên theo dõi động tác của hắn.

Hùng Bản lập tức tấn công cô.

Khi hắn vung nắm đấm ra thì một chân cũng bắt đầu tấn công phía dưới của Phó Thiên Thiên.

Phó Thiên Thiên khẽ hừ nhạt một tiếng và dễ dàng tránh được đòn tấn công của hắn.

Hùng Bản lại áp sát lần nữa.

Lát sau, cả hai đã đánh được mười chiêu nhưng đều là Hùng Bản tấn công, còn Phó Thiên Thiên né đòn.

Các đòn tấn công của Hùng Bản càng lúc càng trở nên dữ dội, thậm chí chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng Phó Thiên Thiên.

Thấy thời cơ sắp đến, Phó Thiên Thiên thình lình vươn hai tay nắm lấy cổ tay đang tấn công mình của Hùng Bản, mượn lực đè cánh tay của hắn xuống và đá mạnh vào chân hắn.

Hùng Bản không tránh kịp, nên ăn trọn cú đá của cô.

Hắn hơi ngạc nhiên và muốn vùng hai cánh tay đang bị cô đang tóm chặt ra, nhưng dù có cố gắng thể nào thì tay cô vẫn như gọng kìm, kẹp hai cánh tay của hắn không thể cử động được.

Sao có thể như vậy? Phó Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Hùng Bản và cười khẩy.

Tiếng cười đó khiến tim hắn run lên.

Ngay sau đó, Phó Thiên Thiên đột nhiên nhấc chân đá mạnh vào ngực hắn.

Cơ thể của Hùng Bản như diều đứt dây, lập tức bị đá văng vào cây cột cách ba mét sau lưng.

Hùng Bản hộc máu ngã dưới đất.

Hắn giãy giụa muốn đứng lên nhưng lại nằm bò xuống.

Phó Thiên Thiên chậm rãi cất bước đi tới, dừng chân trước mặt hắn:
Phục chưa?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.