Chương 402: Thở gấp cái gì chứ, nói chuyện cho tử tế!
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1221 chữ
- 2022-02-10 12:55:53
Mấy hôm nay, cô đã tra ra kết quả rồi phải không?
Lương Kinh nhiệt tình nói:
Nếu thượng úy Phỏ không thể tra ra được thì tôi có thể thẩm tra giúp cô.
À, tôi đã điều tra ra rồi.
Là lỗi sai của hệ thống hả? Nếu đã có sai sót, cứ bảo thẳng họ sửa cho là được.
Anh ta đã nói mà, Phó Thiên Thiên vừa mới 18 tuổi, sao có thể đã kết hôn được? Điều này có nghĩa là anh ta vẫn còn cơ hội.
Không, hệ thống không sai.
Lương Kinh:
...
Anh ta nói năng hơi lộn xộn:
Nhưng, không phải trước đó cô đã nói hệ thống có sai sót sao?
Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ.
Thiếu tá Lương còn có chuyện gì nữa không?
Lương Kinh ngơ ngác lắc đầu.
Không...
không?
Nếu tình trạng hôn nhân của Phó Thiên Thiên không bị sai, thì có nghĩa là...
cô đã kết hôn thật.
Cô đã có chồng, có người đàn ông của mình, cũng có nghĩa là anh ta đã hết cơ hội.
Với tài năng của Phó Thiên Thiên, hiện tại cô mới 18 tuổi mà đã là thượng úy, sau này tương lai của cô trong quân ngũ sẽ thênh thang rộng mở.
Thậm chí...
có khả năng sẽ trở thành nữ thượng tướng thứ hai sau Tử Xa.
Thật ghen tị, rốt cuộc người đàn ông nào tốt số đã trở thành chồng của cô vậy?
Sau khi rời khỏi quân khu, Phó Thiên Thiên tự lái xe về nhà họ Phó.
Lần này cô đã có bằng lái.
Ngay ngày hôm qua, cô đã lấy được bằng lái.
Hầu hết mọi người phải mất ít nhất khoảng một tháng để dự thi và lấy bằng, hơn nữa phải không có môn nào bị loại giữa chừng.
Còn Phó Thiên Thiên lại lấy được bằng một cách rất đơn giản.
Bùi Diệp giúp cô liên lạc với trường dạy lái xe, bỏ qua tất cả quá trình rườm rà, lướt qua quá trình chờ thực hành mà trực tiếp hoàn thành bài sát hạch của bốn môn chỉ trong thời gian một ngày.
Không những thế, Phó Thiên Thiên còn hoàn thành bài thi các môn với số điểm tuyệt đối.
Và ngay trong buổi tối hôm qua, cô đã nhận được bằng lái xe của mình sau khi thi xong.
Đã có bằng lái nên dĩ nhiên là Phó Thiên Thiên không cần để người khác lái xe chở cô nữa.
Chưa kể đến việc tự lái xe sẽ tự do hơn, muốn đi đâu thì đi, không cần phải bị giới hạn bởi tài xế.
Khi xe chạy được nửa đường, phát hiện có hai chiếc xe khả nghi theo sau xe mình qua gương chiếu hậu, cô nheo mắt lại.
Sau đó, một hình ảnh hiện lên trong đầu cô.
Phó Thiên Thiên không khỏi lắc đầu, Ôi chao, lại tới nữa rồi!
A 101!
Cô đột ngột nhân chân ga, chiếc xe lao vút đi như một mũi tên.
Chiếc xe phía sau nhận thấy xe của Phó Thiên Thiên tăng tốc thì cũng nhanh chóng bám theo.
Sau khi xe chạy được một đoạn, Phó Thiên Thiên thình lình quay đầu xe, lập tức chắn ngang giữa đường.
Chiếc xe theo sau thấy sắp đâm vào xe của cô bèn đánh tay lái, đột ngột quay đầu, sau đó bị mất kiểm soát, đâm vào rào chắn bên đường.
Do tốc độ xe quá nhanh nên sau khi lao vào rào chắn, chiếc xe đó còn đâm vào cột đá ven đường, tạo thành một vết lõm lớn giữa thân xe.
Người trên xe loạng choạng bước xuống.
Phó Thiên Thiên đánh tay lái, đỗ xe vào bên lề đường.
Lúc những sát thủ từ trên xe bước xuống, Phó Thiên Thiên đi thẳng đến chỗ họ, hai bên liên lao vào đánh nhau.
Kết quả đã quá rõ ràng.
cô giải quyết xong mấy tên sát thủ, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Mạnh Khai.
Alô...Ở, các chủ!
Có tiếng thở dốc không bình thường cho lắm vang lên trong điện thoại.
Phó Thiên Thiên càng cau chặt đôi lông mày.
Giọng nói này không phải của Mạnh Khai, mà là của Tiêu Nhiệm.
Chuyện tôi bảo anh hẹn với ông chủ chợ đen thế nào rồi?
Sắp...
sắp...
được rồi.
Hai hôm...
nay...
nay, ông chủ chợ đen...
đi vắng.
Ngày...
ngày mai mới về.
Ngày mai...
sẽ...
sẽ hẹn.
Giọng nói đứt quãng này nghe rất khó chịu.
Phó Thiên Thiên nhăn mày, đột nhiên đánh giọng:
Chuyện gì mà chạy vội thế hả? Thở gấp cái gì chứ, nói chuyện cho tử tết
Cô vừa dứt lời, trong điện thoại lại phát ra tiếng hít vào của Tiêu Nhiệm:
A, Khai Khai, đau! Anh...
nhẹ...
nhẹ chút! Anh suýt làm chết em rồi đấy.
Điện thoại...
điện thoại của các chủ.
Phó Thiên Thiên:
...
Hai người đó đang...
Mặc dù cô đã biết mối quan hệ giữa Mạnh Khai và Tiêu Nhiệm, nhưng vẫn không thể tiếp nhận nổi.
Phó Thiên Thiên đen mặt, cúp máy luôn.
Dù sao cô cũng đã lấy được tin tức mình cần.
Cô quay lại xe của mình, định lái xe rời đi.
Tuy nhiên, lúc cắm chìa khóa vào ổn định khởi động xe, cô bỗng phát hiện ra xe không thể nổ máy.
Chuyện gì đây? Cô đành phải xuống xe và gọi điện cho công ty bảo hiểm để họ đến kéo xe đi, còn cô sẽ bắt taxi về nhà.
Song đoạn đường cô đang đứng khá vắng vẻ, sau mấy phút mà cô vẫn chưa bắt được xe.
Khi cô đang chuẩn bị gọi điện bảo người khác đến đón thì một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính xe được kéo xuống, một khuôn mặt xuất hiện trước mắt cô.
Cô Phỏ.
Phó Thiên Thiên khẽ nhíu mày:
Anh Chung.
Xe của cô Phó gặp vấn đề thì phải.
Chung Bình Quân liếc nhìn chiếc xe của Phó Thiên Thiên bị bỏ rơi bên đường rồi sốt sắng hỏi:
Đúng lúc tôi định về nhà, cô Phó có muốn quá giang không?
Nhà họ Chung rất gần nhà họ Phó, nếu ngồi xe của Chung Bình Quân sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Phó Thiên Thiên đưa ra quyết định.
Cô gật đầu, đáp:
Vậy làm phiền anh Chung.
Nói rồi, cô lên xe của hắn, ngồi luôn vào ghế sau giống như đi taxi.
Chung Bình Quận hơi nhướng mày khi nhìn thấy hành động này của cô.
Bình thường nếu có người quen chở mình, đa số mọi người sẽ ngồi ở ghế phụ theo phép lịch sự.
Chỉ khi có tài xế riêng phục vụ hoặc đi taxi mới ngồi ở ghế sau để đề phòng.
Tuy quan hệ giữa hắn và Phó Thiên Thiên không thân quen cho lắm, nhưng cô lại ngồi luôn vào ghế sau như thế này là hoàn toàn coi hắn là tài xế đây mà.
Phó Thiên Thiên lại suy nghĩ đơn giản hơn Chung Bình Quân nhiều.
Ghế sau rộng rãi hơn ghế trước, ngồi cũng thoải mái hơn ghế trước.
Nếu gặp phải tình huống đặc biệt thì nhảy xuống xe sẽ tiện hơn.
Đây là thói quen khi đi xe của cô từ trước tới giờ.
Về phần suy nghĩ của Chung Bình Quân không nằm trong phạm vi suy xét của cô.
Suy cho cùng, là anh ta bảo cô lên xe, còn chọn ngồi chỗ nào là quyền tự do của cô.