Chương 404: Còn nợ tôi một ân huệ
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1247 chữ
- 2022-02-10 12:55:53
Nhận thức được sự nguy hiểm khiến Phó Tâm Sênh rụt cổ lại theo bản năng, tránh tầm mắt của Chung Bình Quân trong gương chiếu hậu.
Chị Thiên Thiên, xe của chị đâu?
Phó Tâm Sênh hỏi khẽ.
Nhận ra sự đề phòng của Phó Tâm Sênh đối với Chung Bình Quân, Phó Thiên Thiên sực nhớ đến chuyện Phú Tâm Sênh có phần sợ hãi hắn hơn một tháng trước, mặc dù cô không biết tại sao.
Xe chị gặp trục trặc, đúng lúc anh Chung đi ngang qua.
Phó Tâm Sênh gật đầu.
Nhưng sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy? Xe của Phó Thiên Thiên vừa bị hỏng thì Chung Bình Quân liền đi ngang qua đó? Nếu Phó Tâm Sênh biết là Chung Bình Quân lái xe chở Phó Thiên Thiên, có nói thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không lên chiếc xe này.
Sau đó, Phó Tâm Sênh chỉ im lặng.
Phó Thiên Thiên vốn là một người kiếm lời.
Hai cô gái không nói gì, Chung Bình Quân cũng không tìm chuyện để nói.
Trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh.
Khoảng mười phút sau, chiếc xe rẽ vào khu biệt thự nơi Phó Thiên Thiên đang ở.
Trên đường đi, Phó Tâm Sênh luôn giấu mặt trên vai Phó Thiên Thiên, không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Chung Bình Quân.
Chung Bình Quân lái xe bon bon, cho xe chạy về phía cổng nhà họ Phó.
Tuy nhiên, hắn còn chưa dừng xe lại thì đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng ở cổng nhà họ Phó từ xa.
Người đó là Bùi Diệp.
Bùi Diệp đã nhận ra Chung Bình Quân, đôi con người của anh co lại.
Khi xe của Chung Bình Quân dừng hẳn ở trước cổng, Phó Thiên Thiên mở cửa xe bước xuống.
Phó Tâm Sênh xuống xe từ phía bên này.
Cô ấy vốn dĩ muốn xuống xe ở bên kia theo Phó Thiên Thiên, nhưng Phó Thiên Thiên ngồi bên trái, ngay sau ghế lái.
Phó Tâm Sênh không muốn đến quá gần Chung Bình Quân nên bèn xuống xe từ bên này.
Sau khi xuống xe, Phó Tâm Sênh đợi Phó Thiên Thiên đi tới để núp sau lưng cô.
Song chợt nhìn thấy Bùi Diệp đang đứng ở cổng nhà họ Phó, thế là cô ấy lập tức chạy tới sau lưng Bùi Diệp.
Bùi Diệp định đi đến đón Phó Thiên Thiên, nhưng Phó Tâm Sênh đứng sau lưng lại nắm lấy áo của anh, khiến anh không cách nào di chuyển được.
Ở phía bên kia, sau khi xuống xe, Phó Thiên Thiên cảm ơn Chung Bình Quân đang bước xuống từ ghế lái:
Cảm ơn anh, anh Chung.
Chúng ta đều là hàng xóm cả, tiện đường thôi, cô Phỏ không cần phải khách sáo.
Chung Bình Quân mỉm cười:
Tôi tin rằng nếu xe của tôi gặp vấn đề thì cô Phó cũng sẽ giúp đỡ như vậy.
Lúc này Bùi Diệp đã gỡ tay Phó Tâm Sênh ra khỏi vạt áo của mình, sau đó tao nhã đi tới bên cạnh Phó Thiên Thiên.
Tất nhiên là Phó Tâm Sênh không thể đi theo Bùi Diệp đến chỗ Chung Bình Quân mà đứng nguyên tại chỗ chờ đợi trong sợ hãi.
Bùi Diệp khoác tay lên bả vai Phó Thiên Thiên để thể hiện tính chiếm giữ và nhìn chung Bình Quân với ánh mắt mang theo sự thù địch, lịch sự nói với hắn:
Cảm ơn anh Chung đã đưa Thiên Thiên về.
Để tỏ lòng, nếu sau này anh Chung có khó khăn gì cứ nói.
Nhìn cánh tay Bùi Diệp đang ôm vai Phó Thiên Thiên, nụ cười của Chung Bình Quân thoáng cứng đờ.
Không cần đâu.
Chung Bình Quân vẫn nhìn Phó Thiên Thiên.
Lát sau, hắn nói một câu đầy ẩn ý:
Huống hồ, cô Phó còn là ân nhân cứu mạng của tôi.
Ân nhân cứu mạng? Đôi con người của Bùi Diệp càng co lại.
Lại chuyện gì nữa đây? Sao Phó Thiên Thiên lại trở thành ân nhân cứu mạng của tên này? Ánh mắt Bùi Diệp nhìn Chung Bình Quân càng tăng thêm sự thù địch.
Phó Thiên Thiên khẽ nhướng mày:
Anh còn nợ tôi một ân huệ đấy nhé.
Chung Bình Quân cười tủm tỉm, đáp:
Tôi vẫn luôn nhớ kỹ.
Nếu cô Phó đã đến nơi thì tôi về đây.
Trước khi lên xe, hắn lại liếc nhìn về Phó Tâm Sênh.
Cô Phỏ này, hình như tôi đã gặp cô rồi, trông cô quen quen.
Phó Tâm Sênh:
...
Lời nói của hắn đã khiến Phó Tâm Sênh run lên dữ dội.
Hắn nói xong liền lên xe, lái đi.
Từ đầu chí cuối, Bùi Diệp cứ nhìn chung Bình Quân với vẻ mặt xám xịt.
Sau khi xe của hắn rẽ ngoặt và biến mất, sắc mặt anh vẫn cực kỳ khó coi.
Vì Chung Bình Quân đã rời đi nên Phó Thiên Thiên liền đẩy cánh tay của Bùi Diệp đang khoác vai mình ra, rồi đi vào trong nhà.
Bùi Diệp sầm mặt theo sau cô.
Anh còn chưa kịp lên tiếng, Phó Tâm Sênh đã khoác lấy cánh tay Phó Thiên Thiên và nói chuyện thân mật với cô bằng giọng điệu hờn dỗi nũng nịu.
Anh vẫn còn nhớ về mặt sợ hãi của Phó Tâm Sênh khi nhìn Chung Bình Quân lúc nãy.
Hắn vừa đi khỏi, cô ấy dường như đã biến thành người khác.
Bùi Diệp ghen tị nhìn hành động khoác tay của hai người.
Sao cứ có người cướp vợ với anh thế? Gần đây, Tăng Nguyệt Nguyệt không xuất hiện, nghe nói là cô ấy đang điều tra chuyện gì đó.
Anh tưởng Tăng Nguyệt Nguyệt không ở đây thì anh sẽ bớt đi một
cái bóng đèn
.
Kết quả là lại thêm một Phó Tâm Sênh.
Những người này chỉ muốn phá hoại tình cảm của anh và Phó Thiên Thiên.
Chung Bình Quân lái xe vào thẳng gara của nhà họ Chung.
Sau khi cất xe xong, hắn đi vòng qua cửa chính.
Vừa vào cửa, một bóng dáng màu đỏ đột nhiên lao tới, nhào lên người, ôm lấy cổ và hôn lên môi hắn.
Động tác bất ngờ khiển Chung Bình Quân không kịp né tránh nên đã bị người nọ hôn trùng.
Ngay khi sực tỉnh, hắn thình lình đẩy mạnh người đang ở trước ngực mình ra khiến cô ta ngã xuống sàn.
Ngưng Sương, về sau đừng làm như vậy nữa.
Nếu không, tôi không đảm bảo liệu tôi có lỡ tay giết cô không đấy!
Chung Bình Quân lạnh lùng quát lên đe dọa.
Ngưng Sương ngã nhào xuống sàn,
cảnh xuân
lộ cả ra ngoài vì ăn mặc thiếu vải.
Cho dù như vậy, Chung Bình Quân cũng không nhìn cô ta nhiều hơn.
Ngưng Sương chật vật tự đứng dậy, sau đó giễu cợt nhìn hắn.
Ha, tức giận sao? Vì sao anh lại tức giận?
Ngưng Sương hất nhẹ cằm, hừ nhạt một tiếng:
Anh làm mọi cách phá hỏng xe của người ta, theo dõi người ta, muốn nhân cơ hội ở riêng với người ta.
Nhưng người ta có đón nhận tình cảm của anh không?
Cô ta gằn từng chữ:
Dạ Xoa, anh đừng ảo tưởng nữa! Phó Thiên Thiên không thể thích anh đâu! Hơn nữa, người ta đã có chồng chưa cưới.
Chồng chưa cưới của người ta còn tuấn tú hơn anh, giàu hơn anh, quyền thế hơn anh.
Chưa kể, anh chỉ là một sát thủ không thể lộ diện.
Anh...
mãi mãi cũng không thể bì được với anh ta đâu.