Chương 421: Quà tặng của bùi diệp
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1279 chữ
- 2022-02-10 12:55:53
Ngay cả đồ anh tặng, cô còn cân nhắc rồi mới nhận.
Nhưng...
Tần Hàng tặng cho cô đôi găng bảo vệ cổ tay, ấy thế mà cô lại nhận lấy ngay, không hề do dự.
Điều đó chứng tỏ rằng Tần Hàng là người đặc biệt trong lòng Phó Thiên Thiên.
Vừa nghĩ đến việc Tử Xa trước kia và Tần Hàng đã quen biết nhau hơn 10 năm, còn anh và Phó Thiên Thiên mới chỉ quen nhau được hơn ba tháng, chắc chắn giữa Tần Hàng và Tử Xa có rất nhiều điều trong quá khứ mà anh không biết.
Không biết trước đây hai người họ thân thiết đến mức nào.
Trong nhận thức của Bùi Diệp, cho dù giữa Phó Thiên Thiên và Tần Hàng không phải là quan hệ bạn trai, bạn gái, nhưng với con người ngoài mặt thì nho nhã, lịch sự, sau lưng thì nham hiểm, bụng dạ đen tối như Tần Hàng, nói không chừng anh ta đã âm thầm
chiếm lợi
rất nhiều từ Tử Xa.
Những điều mà Bùi Diệp không nhìn thấy được từ quá khứ giữa Phó Thiên Thiên và Tần Hàng khiến anh cực kỳ ghen tị.
Song, chung quy đó cũng là chuyện đã qua, chỉ cần Phó Thiên Thiên từ chối Tần Hàng thì những chuyện quá khứ ấy đều như mây khói.
Điều khiến anh để ý nhất đó là việc Phó Thiên Thiên đã nhận đôi găng bảo vệ cổ tay của Tần Hàng, đến mức hai mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào đôi găng trong tay cô.
Trong lúc nói chuyện, Phó Thiên Thiên phát hiện ánh mắt của Bùi Diệp dán chặt vào tay cô.
Cô nghi hoặc quay đầu sang nhìn anh.
Trên tay tôi có thứ gì sao?
Phó Thiên Thiên nâng tay lên, lật qua lật lại, nhìn hai lượt để chắc chắn không có thứ gì trên tay mình.
Bùi Diệp:
...
Nhìn đôi găng bảo vệ cổ tay được cô giữ chặt trong tay, ngọn lửa trong mắt Bùi Diệp sắp thiêu cháy cả đôi găng đó.
Còn Tần Hàng đứng bên cạnh chỉ mỉm cười khi nhìn hành động này của Phó Thiên Thiên.
Ông cụ Phó và Phó Minh Thanh cũng nhận ra điều gì đó.
Ông cụ Phó thầm ôm trán.
Phải nói rằng EQ của cháu gái nhà ông quả là không chỉ thấp ở mức bình thường.
Chuyện rõ rành rành như vậy mà nó cũng không nhìn ra được sao?
Cháu rể của ông đang ghen vì nó đã nhận quà tặng của Thị trưởng Tần.
Có điều, Tần Hàng dù sao cũng là thị trưởng của thành phố này, sao có thể không nhận quà của thị trưởng thành phố chứ? Tần Hàng là thị trưởng thành phố đấy, ngay cả ông cũng cảm thấy...
À, à, nay ông đã có cháu rể, hơn nữa bây giờ là thời đại mới, không phải xã hội cũ, sao ông có thể có suy nghĩ một vợ nhiều chồng được? Đây là điều không đúng, không đúng, không thể được!
Khi ông cụ Phó đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhớ tới chuyện quan trọng.
Ông liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay trái, nói:
Thiên Thiên à, tám giờ cháu phải có mặt để báo danh nhỉ? Bây giờ đã sắp bảy giờ rưỡi rồi, từ đây đến quân khu mất khoảng nửa tiếng đấy.
Cháu nên xuất phát đi thôi.
Bùi Diệp càng đắc ý, ôm lấy bả vai Phó Thiên Thiên, nói:
Đúng vậy, cũng không còn sớm nữa, tôi phải đưa Thiên Thiên đến quân khu báo danh đây.
Tôi thay Thiên Thiên cảm ơn thị trường đã đích thân đến tiễn.
Tần Hàng nở nụ cười:
Tôi đã nói rồi, đến tiễn Thiên Thiên là do tôi tình nguyện mà.
Ông cụ Phó:
...
Bùi Diệp nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tấn Hàng.
Chúng tôi phải đi bây giờ.
Thị trưởng Tần, vậy không tiền nhé!
Nói đoạn, Bùi Diệp nhìn Phó Thiên Thiên trong vòng tay anh:
Thiên Thiên, chúng ta nên xuất phát rồi.
Nếu còn không lên đường e là sẽ muộn đấy.
Ngày đầu tiên đến báo danh mà tới muộn thì không hay đâu.
Phó Thiên Thiên gật đầu:
Vâng.
Sau đó, Bùi Diệp ôm bả vai cô, rời đi trước mặt Tần Hàng.
Tất nhiên là Tần Hàng không thể nán lại nữa, anh cũng cùng họ ra khỏi nhà họ Phó.
Sở Hành đỗ xe ở cổng nhà họ Phú, Bùi Diệp đưa Phó Thiên Thiên lên xe.
Không đợi Tần Hàng đi từ trong biệt thự ra, Bùi Diệp đã bảo Sở Hành cho xe chạy luôn.
Sau khi ra khỏi cổng nhà họ Phú, Tần Hàng trơ mắt nhìn chiếc xe chở Phó Thiên Thiên rời khỏi tầm mắt của mình.
Trước khi xe của Bùi Diệp quay đầu, Tần Hàng bắt gặp ánh mắt thù địch của anh, và cũng nhìn lại mà không hề né tránh.
Ông cụ Phó là người từng trải nên có thể cảm nhận được sự thù địch giữa hai người họ.
Cháu gái và cháu rể của ông đã đi cả, đương nhiên là ông phải chịu trách nhiệm tiễn Tẩn Hàng lên xe.
Sau khi anh rời đi, ông cụ Phó ôm trán thở dài:
Ôi chao, cháu gái quá xuất sắc, quá xuất sắc!
Phó Minh Thanh:
...
Rời khỏi khu biệt thự nhà họ Phó, sắc mặt vẫn luôn sầm sì của Bùi Diệp mới dịu đi phần nào, không còn xám xịt nữa.
Nhưng khi quay đầu sang và nhìn thấy đôi găng mà Phó Thiên Thiên đang cầm, ngọn lửa ghen tuông vừa mới kìm nén trong anh lại bốc lên một lần nữa.
Thiên Thiên, em cứ cầm đôi găng này suốt như vậy sao?
Phó Thiên Thiên cúi đầu nhìn đôi găng bảo vệ cổ tay trong tay mình, gật đầu đáp:
Quả thực không nên cầm mãi như thế này.
Sau đó, khi Bùi Diệp thở phào nhẹ nhõm, cô bỗng mở luôn gói quà ngay trước mặt Bùi Diệp, lấy đôi găng màu đen ra đeo lên cổ tay mình, rồi nhét gói bao ngoài vào thùng rác trong xe.
Thế này là ổn.
Cô nói.
Bùi Diệp:
...
Nhưng trong lòng anh lại nói, như thế càng đau xót hơn.
Ý của Bùi Diệp vốn là muốn Phó Thiên Thiên để đôi găng đó trên xe, trước khi cô xuống xe, anh sẽ cố tình cho nó vào trong thùng rác.
Đến lúc đó, thần không biết quỷ không hay, cứ để Phó Thiên Thiên quên luôn nó.
Kế hoạch hoàn hảo biết bao.
Song điều khiến anh không ngờ tới là Phó Thiên Thiên lại đeo nó lên, đeo lên! Nếu anh biết trước như vậy, anh tuyệt đối sẽ không nhắc cô.
Anh bỗng muốn và cho mình hai cái bạt tai.
Bây giờ đôi găng đã đeo vào cổ tay Phó Thiên Thiên, nếu anh còn muốn lấy nó xuống, ném vào thùng rác là điều không thể.
Nếu anh thật sự làm vậy, sợ rằng cô sẽ vứt anh vào thùng rác trước.
Sực nhớ ra điều gì đó, Bùi Diệp nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp để trên xe và đưa cho cô.
Vì bị Tần Hàng chen ngang nên suýt nữa anh đã quên là mình cũng chuẩn bị quà cho cô.
Đây là món quà anh tặng em nhân dịp ngày đầu em nhập ngũ.
Phó Thiên Thiên nghi ngờ liếc nhìn Bùi Diệp, sau đó nhận lấy chiếc hộp gỗ nhỏ mà anh đưa cho.
Sao đàn ông đều thích tặng quà cho phụ nữ vậy? Bùi Diệp sẽ tặng quà gì cho cô nhỉ? Với sự nghi hoặc này, Phó Thiên Thiên mở chiếc hộp ra.
Khi thấy món đồ trong đó, hai mắt có kinh ngạc mở to.
Đây là...