• 360

Chương 436: Gian manh liếm vụn bánh ngọt trên khóe miệng phó thiên thiên


Rồi cô đưa miếng bánh ngọt đó vào trong miệng mình.

Sau đó, Phó Thiên Thiên mới nhìn thấy người cướp đồ ăn của cô chính là Tần Hàng.

Tần Hàng ngớ người nhìn cái nĩa trống trơn trên tay rồi bật cười nhìn cô:
Không ngờ, đường đường là đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng mà lại trốn trong góc để ăn.
Phó Thiên Thiên nuốt đồ ăn xuống rồi mới nói:
Em cũng không ngờ, đường đường là thị trưởng thành phố Vân Thành mà lại giành đồ ăn với phụ nữ.

Từ tối đến giờ anh vẫn chưa ăn gì nên cũng đói.
Tần Hàng lại thử đưa cái nĩa đến đĩa đồ ăn của Phó Thiên Thiên nhưng đã bị cô giấu đi.

Cô hếch cằm về phía khu đồ ăn, nói:
Bên kia nhiều đồ ăn như vậy, anh muốn ăn thì tự đi lấy đi.
Tần Hàng:
Em cũng biết anh là thị trưởng mà, nếu tự mình đi lấy những món đó, và không cẩn thận bị người ta chụp được thì e rằng sẽ lên trang nhất của tin tức ngày mai đấy.
Lời nói của Tần Hàng cũng đã nói ra sự bất lực đối với chức vụ của anh.

Là người của công chúng, hơn nữa còn là thị trưởng của một thành phố, Tần Hàng phải luôn giữ hình tượng của bản thân, không thể để lại ấn tượng xấu cho mọi người.

Lại thêm vẻ ngoài đẹp trai của mình nên mức độ được chào đón của anh hoàn toàn không thua gì các nghệ sĩ nam đang hot.

Có rất nhiều tay săn ảnh muốn chụp lại từng cử chỉ của Tần Hàng.

Lúc mới lên làm thị trưởng, Tần Hàng không quá để ý.

Nhưng một lần ăn cơm, anh đi vào phòng vệ sinh thì đã bị chụp ảnh và bị đăng lên mạng.

Điều đó đã khiến Tần Hàng ngượng ngùng một thời gian.

Nghe ra sự bỏ tay bất lực trong lời nói của Tần Hàng, nét mặt Phó Thiên Thiên lộ vẻ thông cảm:
Nghe anh nói thể, làm chức thị trường này quả thật khổ nhỉ?


Một bóng dáng mảnh mai đột nhiên chạy tới với đĩa đồ ăn trên tay.


Thị trưởng Tần, hẳn là anh đã đói rồi.

Đây là những món mà em vừa mới lấy cho anh.

Anh còn muốn ăn gì nữa, em có thể lập tức đi lấy tiếp cho anh.
Tăng Nguyệt Nguyệt ân cần đưa đĩa đồ ăn tới trước mặt Tần Hàng, cô vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt anh.

Tần Hàng:
...


Trong đĩa đồ ăn của Tăng Nguyệt Nguyệt có đủ loại đồ ăn nhẹ, mỗi món đều rất tinh xảo.

Có điều cô lấy vội nên những đồ ăn đó được bày hơi lộn xộn, trông rối mắt, làm giảm đi cảm giác thèm ăn.

Phó Thiên Thiên nhướng mày nhìn Tần Hàng.


Xem kìa, có đồ ăn đưa tới rồi kìa.
Cô trêu anh.

Thấy Tăng Nguyệt Nguyệt chớp chớp mắt nhìn mình, Tần Hằng nở nụ cười bối rối, sau đó đẩy đĩa đồ ăn của cô ấy ra.


Thật ngại quá, thưa cô, tôi tạm thời không đói.
Tăng Nguyệt Nguyệt nghiêm túc nhìn Tần Hàng:
Nhưng em vừa mới nghe thấy anh nói là đói mà.

Anh không cần phải khách sáo với em đâu!
Tần Hàng:
...
Phó Thiên Thiên nói lấp lửng:
Nguyệt Nguyệt cũng chỉ là tốt bụng, thịnh tình khó từ chối, anh cứ nhận đi.
Sắc mặt Tần Hàng hơi thay đổi vì lời nói của Phó Thiên Thiên.

Tăng Nguyệt Nguyệt đã từng thổ lộ với anh khi ở Trung tâm hội nghị Quốc tế, nhưng cô ấy chỉ là một cô nhóc.

Trong mắt anh, cô ấy giống như một đứa trẻ, anh hoàn toàn không coi cô ấy là phụ nữ.

Mối quan hệ giữa Tăng Nguyệt Nguyệt và Phó Thiên Thiên rất tốt, Phó Thiên Thiên chắc hẳn cũng biết chuyện Tăng Nguyệt Nguyệt đã tỏ tình với anh.

Phó Thiên Thiên...

muốn giới thiệu cô gái khác cho anh sao? Song ngoài Phó Thiên Thiên, Tần Hàng căn bản là chưa từng nghĩ đến việc sẽ thích cô gái khác, và cũng không thể thích cô gái khác.

Anh nhếch khóe miệng, nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt và nói:
Cô Tăng, tôi thật sự không đói.

Những món ăn nhẹ này cô ăn đi.

Thật ạ?
Tăng Nguyệt Nguyệt cau mày nhìn anh.

Rõ ràng vừa nãy trông anh ấy dường như rất đói, còn nói là mình đói, nhưng bây giờ lại nói là không đói.

Người này thật là kỳ lạ.


Đúng vậy.

Nếu anh đã không muốn ăn thì em đành phải tự mình ăn những món này vậy.
Tăng Nguyệt Nguyệt không tinh ý cho lắm, chỉ cho là Tần Hàng thật sự không đói nên đã ăn hết đĩa đồ ăn vào bụng mình mà không hề khách sáo.

Tần Hàng vốn hơi đói, Phó Thiên Thiên và Tăng Nguyệt Nguyệt ở hai bên trái phái đều đang ăn khiến anh càng thấy đói hơn.

Nhưng bây giờ anh không thể ăn gì cả.

Trong sảnh tiệc, Chung Bình Quân và Heidi đang lượn lờ.

Khi đi ngang qua nhau, họ đều liếc nhìn nhau.

Giữa họ không có sự giao tiếp bằng lời nói, chỉ có ánh mắt của hai người thỉnh thoảng lại nhìn sang bên cạnh.

Cuối cùng, hai người họ giống như đang trao đổi tin tức gì đó, đều không hẹn mà cùng gật đầu với nhau, sau đó lại rời đi.

Tại khúc quanh, khi Phó Thiên Thiên đang ăn thì một cái nĩa khác thò vào muốn xiên đồ ăn trên đĩa của cô giống như Tẩn Hàng ban nãy.

Tất nhiên là Phó Thiên không thể để người nọ được như ý, cô dùng cách đối phó với Tần Hàng vừa rồi, cầm nĩa của mình nhanh chóng viên miếng bánh ngọt lại.

Có điều, cô còn chưa đưa đồ ăn vào miệng, người nọ lại vô liêm sỉ nắm lấy tay cô, cúi đầu xuống rồi há miếng ăn miếng bánh ngọt trên nĩa của cô.

Chỉ có một người có thể làm chuyện thể này với cô.

Phó Thiên Thiên quay đầu lại nhìn, quả nhiên liền thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Người đàn ông đó còn nở nụ cười hài lòng sau khi không biết xấu hổ mà ăn bánh ngọt trên nĩa của cô.

Hình như cảm thấy một miếng bánh không đủ, người đàn ông lại cầm tay cô, tiếp tục dùng cái nĩa trên tay cô xiên bánh ngọt đưa vào trong miệng mình.

Vì cô không ngăn anh nên anh càng được nước lấn tới, lại xiên thêm mấy miếng nữa.

Chẳng mấy chốc, đồ ăn trên đĩa của cô đã chẳng còn lại là bao,

Phó Thiên Thiên cạn lời nhìn hành động của Bùi Diệp.


Anh muốn ăn thì tự đi lấy đi.
Bùi Diệp:
Quá phiền phức, huống hồ có em ở đây mà.
Phó Thiên Thiên:
...
Thấy Bùi Diệp còn muốn tiếp tục ăn những thứ trong đĩa của mình, Phó Thiên Thiên cau mày chuyển cái đĩa sang một bên.

Bùi Diệp nắm lấy tay cầm đĩa của Phó Thiên Thiên, kéo tay cô lại.

Bùi Diệp đứng sau lưng Phó Thiên Thiên, tay trái anh giữ bàn tay trái đang cầm đĩa của cô, tay phải anh cầm tay phải cầm nĩa của cô.

Động tác này giống như anh đang ôm cô vậy.

Khi Bùi Diệp tiếp tục buộc bàn tay cầm nĩa của Phó Thiên Thiên xiên đồ ăn trong đĩa của cô, mặt Phó Thiên Thiên xám xịt.

Cô thấp giọng đe dọa:
Bùi Diệp, anh còn dám ăn tiếp!
Bùi Diệp coi thường lời đe dọa của cô, anh chén sạch đồ ăn trong đĩa của cô, cuối cùng con gian manh liếm vụn bánh ngọt trên khóe miệng cô.

Người đàn ông mặt dày này.

Phó Thiên Thiên híp mắt, thúc cùi chỏ về phía sau, nhanh chóng thoát khỏi tay Bùi Diệp rồi nắm lấy cổ tay anh, ấn anh lên tường.

Nhưng đúng lúc này, toàn bộ đèn trong sảnh tiệc đột nhiên tắt ngóm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.