• 360

Chương 438: Mỹ nhân cứu anh hùng


Cô nhanh chóng tránh được phát sóng của hắn, sau đó cô quành lại, dẫn hắn ra và để người hắn lộ ra trong phạm vi bạn của Ngô Danh.

Chỉ trong nháy mắt, người này đã bị Ngô Danh bắn vỡ đầu.

Hàng loạt tiếng súng vang lên trong hội trường, mọi người bên trong đều sợ hãi co rúm người lại.

Có người đã òa khóc vì không chịu nổi áp lực như vậy.

Sau khi sát thủ đe dọa mình đã bị Ngô Danh bẳn, Tăng Nguyệt Nguyệt vội chạy tới sau bình hoa lớn, nhưng đằng sau chiếc bình đã không còn một bóng người.

Cùng lúc đó, Trịnh Tiên đã dẫn phái đoàn của nước W, bảo vệ từng người một phân tán đến nơi an toàn, mục tiêu dần dần biến mất.

Lúc đội vệ sĩ nhà họ Bùi dẫn mọi người rút lui, lại có một sát thủ nấp trong chỗ tối chĩa súng nhắm vào một thành viên trong phái đoàn.

Trước khi tên sát thủ bóp cò, Phó Thiên Thiên đã tung một cú đá mạnh hạ gục hắn.

Cùng lúc tên sát thủ ngã xuống, một tên khác phát hiện đồng bọn của mình đã bị Phó Thiên Thiên hạ gục, bèn chĩa khẩu súng đang nhắm bắn một đại biểu nước W về phía Phó Thiên Thiên.

Trước khi hắn ta bóp cò, Phó Thiên Thiên đã bóp cò khẩu trắng trên tay mình nhanh hơn.

Với một tiếng súng nổ nhẹ, kẻ cầm súng nhắm vào Phó Thiên đã đột ngột ngã xuống.

Tiếng súng của Phó Thiên Thiên như thể một tiếng nổ khiến những sát thủ khác đều giật mình.

Chúng thấy đồng bọn bị phát súng của Phó Thiên Thiên bắn thủng một lỗ to trên người, nội tạng bị nổ tung văng đầy

đất.

Không chỉ đám sát thủ, ngay cả Chung Bình Quân nhìn thấy cái lỗ trên cơ thể người đó sau khi bị đạn bắn nổ tung thì mặt cũng biến sắc.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy khẩu súng nào nổ mạnh như thế.

Khẩu súng đó...

là súng lục đặc chế đã được cải tiến.

Thấy vậy, Chung Bình Quân liền đi tới bên cạnh một sát thủ, nói:
Nghe lệnh của tôi, rút lui ngay lập tức.
Sát thủ đó bèn nhấn vào bộ đàm:
Đội phó Ngưng Sương, đội trưởng vừa mới ra lệnh bảo chúng ta lập tức rút lui.
Nghe thấy giọng nói của thuộc hạ, Ngưng Sương đã đến gần Phó Thiên Thiên liền cười khẩy một tiếng:
Còn chưa giết được một đại biểu nước W nào thì nhiệm vụ thất bại, không ai được phép rút lui.
Nói dứt lời, Ngưng Sương chui ra khỏi chỗ tối, đi tới gần phía sau lưng Phó Thiên Thiên rồi chĩa súng nhắm bắn cô.

Phó Thiên Thiên nghe thấy tiếng đạn xe không khí liền nhanh chóng lộn một vòng, nấp vào sau bức tường.

Với hai mắt đỏ ngầu, Ngưng Sương cầm súng lập tức tiếp cận Phó Thiên Thiên.

Đây mới là mục đích thực sự của cô ta.

Mượn nhiệm vụ để giết chết Phó Thiên Thiên.

Chỉ cần Phó Thiên Thiên chết, Dạ Xoa sẽ vẫn còn nhớ nhung Phó Thiên Thiên sao? Hắn sẽ còn hết lần này đến lần khác chống lại mệnh lệnh của tổ chức và Phó Thiên Thiên sao? Ngay trước khi Ngưng Sương đến gần Phó Thiên Thiên, Chung Bình Quân cấp tốc áp sát Ngưng Sương và ấn vào cổ tay cô ta:
Ngưng Sương, cô không nghe thấy mệnh lệnh của tôi sao? Lập tức rút lui!


Ngưng Sương cười lạnh nhìn khuôn mặt mang theo sự tức giận của Chung Bình Quân, cương quyết đẩy tay hắn ra, sau đó nhắc nhở hắn với giọng chỉ đủ hai người nghe thấy:
Em khuyên anh nên buông tay em ra ngay.

Nếu không, người trong lòng anh sẽ phát hiện mối quan hệ giữa hai ta.

Đến lúc đó, thân phận của anh sẽ bại lộ đấy.


Lời nói của Ngưng Sương khiến Chung Bình Quân thoáng cứng đờ cả người.

Sau đó, cô ta kiên quyết gạt tay hắn ra, rồi tiếp tục tới gần Phó Thiên Thiên.

Chung Bình Quân lại kéo cổ tay Ngưng Sương lại mà không hề do dự.

Ngưng Sương thình lình vòng ra sau lưng Chung Bình Quân, bè quặt cánh tay hắn ra phía sau và dí súng vào trán hắn:
Phó Thiên Thiên, cô lập tức ra đây ngay, nếu không tôi sẽ giết người đàn ông này!
Phó Thiên Thiên đang nấp trong bóng tối, thấy Ngưng Sương dí súng vào Chung Bình Quân thì khẽ cau mày, tiếp đó bước ra từ phía sau bức tường.

Thấy Phó Thiên Thiên đi ra, sắc mặt Chung Bình Quận hơi thay đổi.

Đứng sau lưng Chung Bình Quân và vẫn chĩa súng vào đầu hắn, Ngưng Sương nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ chế giễu.


Ha ha, không ngờ anh vẫn có chút sức nặng trong lòng cô gái này đấy.

Cô ta lại có thể không màng đến an nguy của bản thân mà đi ra vì anh kìa.

Ha ha, rõ thật là mỹ nhân cứu anh hùng.

Dạ Xoa, trong lòng anh chắc chắn đang rất vui sướng nhỉ?
Chung Bình Quân khẽ mấp máy môi, nhỏ giọng nhắc Ngưng Sương:
Cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, lập tức rút lui, tôi sẽ yểm hộ cho cô.
Ngưng Sương lạnh lùng hất cằm với Chung Bình Quân, hừ nhạt một tiếng khinh thường:
Tôi sẽ không rút lui.

Người phụ nữ này là kẻ thù lớn nhất của tổ chức chúng ta.

Nếu không trừ khử cô ta thì hậu họa sẽ rất khôn lường.

Dạ Xoa, anh không nỡ ra tay với cô ta, em sẽ thay anh làm điều đó.

Ngưng Sương!
Không đợi Chung Bình Quân nói gì thêm nữa, Ngưng Sương đã mỉm cười đắc ý nhìn Phó Thiên Thiên và nói với giọng mỉa mai:
Bỏ vũ khí của cô xuống đất, bằng không...

tôi sẽ nổ súng ngay bây giờ.
Chung Bình Quân nhìn Phó Thiên Thiên với ánh mắt lo lắng.

Hắn nói:
Cô Phó, cô không cần phải để ý đến tôi!
Khẩu súng trên tay Ngưng Sương càng dí sát vào trán Chung Bình Quận hơn:
Tôi đếm đến ba, nếu cô không bỏ súng xuống, tôi sẽ nổ súng ngay lập tức.



Một...

Hai...

Ba...
Khi Ngưng Sương đếm đến ba, Phó Thiên Thiên ném khẩu súng lục nhỏ trên tay xuống đất với vẻ mặt lạnh tanh.

Nhìn thấy hành động đó của cô, sự giễu cợt trong mắt Ngưng Sương càng thêm dày đặc:
Cô Phó, cô lại cam tâm tình nguyện ném vũ khí của mình vì người đàn ông này cơ đấy! Tôi nghe nói cô Phó đã kết hôn với Bùi Diệp.

Nhưng cô lại vì một người đàn ông khác mà đưa mình vào nguy hiểm.

Chẳng lẽ cô không sợ chồng của cô sẽ ghen sau khi biết chuyện sao?



Mọi công dân nước Z đều là người mà tôi phải bảo vệ.
Phó Thiên Thiên thản nhiên nói và nheo mắt lại:
Anh đây là người vô tội, có thể anh ấy ra đi!


Ngưng Sương nhướng mày.


Đó là điều tất nhiên, cô đã vứt vũ khí của mình, tôi giữ người này lại cũng vô dụng.
Nói đoạn, Ngưng Sương liền đẩy Chung Bình Quân sang một bên, sau đó chĩa súng vào cô.

Thấy Ngưng Sương chĩa súng vào Phó Thiên Thiên, Chung Bình Quân siết chặt hai tay thành nắm đấm, đứng yên tại chỗ.

Ngưng Sương thấy Chung Bình Quân không đi bèn lạnh lùng quát:
Không muốn chết thì cút ngay!

Cô Phó!
Chung Bình Quân nhìn Phó Thiên Thiên bằng ánh mắt đầy cảm xúc.

Phó Thiên Thiên không buồn quay đầu, chỉ hờ hững nói:
Anh Chung, anh có thể đi rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.