• 360

Chương 442: Một lồng ngực ấm áp dán vào lưng cô


Giữa đồng đội với nhau, điều quan trọng nhất là sự tôn trọng.

Về sau, khi là
thần trộm, cậu sống với những anh chị em của mình như thế nào, tôi không quan tâm.

Nhưng với đồng đội của mình, cậu nhất định phải có sự tôn trọng tương ứng.

Những hành vi thiếu tôn trọng đồng đội như cạy khóa cửa và cắn người, nhất định phải thay đổi.
Tăng Nguyệt Nguyệt trề môi, dù bất mãn nhưng vẫn nhận lời phê bình của Phó Thiên Thiên.


Tớ biết rồi, Thiên Thiên.

Ngoài ra, hôm nay lúc ở phòng hội nghị, sau khi cậu giao nộp súng của đối thủ, vì sao còn phải lắc sống của hắn trước mặt hắn, muốn chọc giận hắn hả?



À, tớ vừa nhìn đã nhận ra tên sát thủ đó thật kém cỏi, cho nên...



Đánh giá thấp đối thủ là một sai lầm rất thấp kém.

Nếu hắn giấu nghề, lúc đó rất có thể cậu đã bị đối phương đánh phủ đầu.

Đến lúc ấy, người ngã xuống sẽ là cậu.
Tăng Nguyệt Nguyệt cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi:
Thiên Thiên, tớ sai rồi.
Sau khi răn dạy Tăng Nguyệt Nguyệt xong, Phó Thiên Thiên liền đưa mắt sang Ngô Danh:
Ngô Danh, hôm nay anh cũng phạm một sai lầm nghiêm trọng trong phòng hội nghị.

Anh là tay súng bắn tỉa, điều quan trọng nhất là không được để lộ vị trí của mình.

Song vì trông thấy một nữ minh tinh mà anh đã tự ý thay đổi vị trí ẩn nấp của mình và bị tay súng bắn tỉa của đối phương phát hiện, suýt chút nữa đã bị hắn bắn trúng.

Anh đã biết sai chưa?


Ngô Danh áy náy cúi đầu:
Tôi sai rồi.


Phó Thiên Thiên lạnh lùng nhìn Ngô Danh:
Không phải anh nói một câu biết sai là có thể tha thứ được.

Anh có biết, trong một đội, tay súng bắn tỉa rất quan trọng hay không? Anh gánh trách nhiệm nặng nề là yểm trợ đồng đội, việc đầu tiên của tay súng bắn tỉa là phải ẩn nấp thật kĩ, bảo vệ tốt bản thân, sau đó bảo vệ sự an toàn của đồng đội.

Nếu cô minh tinh kia là một sát thủ thì có lẽ bây giờ anh đã mất mạng.


Ngô Danh cúi đầu thấp hơn, không dám nói thêm lời nào.

Cuối cùng, Phó Thiên Thiên nói:
Sáng mai năm giờ thức dậy, chạy hai vòng từ khách sạn đến bến sông.

Nếu không kịp lên xe đến thủ đô thì anh có thể không cần tham gia nhiệm vụ lần này nữa.
Từ khách sạn đến bến sông tổng cộng hơn hai mươi cây số, chạy hai vòng cũng mất ít nhất hơn tiếng đồng hồ.

Mà xe của bọn họ xuất phát trước bảy giờ sáng, anh ta nhất định phải chạy bốn mươi cây số trong vòng hai tiếng đồng hồ.

Đây là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.

Ngô Danh lập tức đứng thẳng người, khép hai chân lại, ưỡn ngực, hóp bụng và lớn tiếng hô:
Rõ!
Cuối cùng, nét mặt Phó Thiên Thiên cũng dịu đi phần nào:
Được rồi, đó là những điều tôi muốn nói hôm nay.

Ngoài ra, hôm nay hai người thể hiện rất tốt.
Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn nhau cười.

Cuối cùng cũng được khen.

Dứt lời, Phó Thiên Thiên đứng dậy:
Ngày mai còn có những nhiệm vụ khác, tối nay hai người nghỉ ngơi cho sớm, giải tán.
Thấy Phó Thiên Thiên định rời đi, Tăng Nguyệt Nguyệt vội vàng nắm lấy cánh tay cô.


Thiên Thiên, tối nay cậu có muốn ngủ ở phòng tớ không?
Tăng Nguyệt Nguyệt cười tủm tỉm:
Cậu và anh Bùi dù sao cũng là trai đơn gái chiếc, hai người ở chung một phòng cũng không thích hợp cho lắm.
Ngô Danh tức thì phản bác Tăng Nguyệt Nguyệt:
Đội trưởng và anh Bùi là vợ chồng, họ ở chung một phòng là chuyện rất bình thường thì phải?
Tăng Nguyệt Nguyệt hung dữ trợn mắt với Ngô Danh:
Anh không nói không ai nghĩ anh câm đầu!
Ngô Danh:
...
Anh ta đã nói gì sai à? Hình như anh ta nói đúng mà nhỉ? Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp thực sự là vợ chồng, vợ chồng ở chung một phòng đâu có vấn đề gì, sao Tăng Nguyệt Nguyệt lại lườm anh ta? Tăng Nguyệt Nguyệt tiếp tục nhìn Phó Thiên Thiên:
Thiên Thiên, cậu bảo tớ nói có đúng không?

Tôi và Bùi Diệp đã tuyên bố là vợ chồng với bên ngoài.

Nếu lỡ bị ai đó nhìn thấy buổi tối tôi ngủ ở phòng của cậu thì thật sự không hay.
Ngô Danh lại nói thêm:
Đúng đấy,nếu sáng mai đội trưởng từ trong phòng cô đi ra, bọn họ sẽ tưởng đội trưởng là người đồng tính.
Bây giờ Tăng Nguyệt Nguyệt lại có nỗi kích động muốn hành hạ Ngô Danh.

Cô nắm lấy cánh tay của Phó Thiên Thiên và chơi xấu:
Thiên Thiên, người ta sợ ngủ một mình, tối nay cậu ngủ với tớ đi!


Ngô Danh xỏ xiên:
Chậc chậc, người mò mẫm trên đường mỗi đêm rồi rạng sáng tinh mơ mà lại sợ ngủ một mình!
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Ngô Danh khốn kiếp, thật quá đáng, anh ta nhiều lần nói móc máy cô, rốt cuộc là muốn gây gổ thế nào? Phó Thiên Thiên gỡ tay Tăng Nguyệt Nguyệt ra:
Tối nay nghỉ ngơi sớm đi.

Sáng mai nếu cậu đến muộn thì cũng khỏi cần phải tham gia nhiệm vụ tiếp theo nữa.


Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Phó Thiên Thiên, Tăng Nguyệt Nguyệt đành phải rút tay mình về.


Được rồi, tớ về phòng tớ là được chứ gì.


Sau khi đi ra khỏi phòng Ngô Danh, Phó Thiên Thiên đi về phía phòng mình.

Những người thuộc đội vệ sĩ nhà họ Bùi và cảnh sát đang đi qua đi lại trên hành lang để bảo vệ sự an toàn của tầng này.

Trên đường đi từ phòng Ngô Danh về phòng của cô và Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên đột nhiên có cảm giác có hai ánh mắt âm u và lạnh lẽo từ bên cạnh quét tới.

Cô lập tức quay sang nhìn thì thấy một cánh cửa.

Có người đang nhìn trộm cô qua mắt mèo.

Phó Thiên Thiên đứng yên nhìn cánh cửa đó, hơi nheo mắt lại.

Đằng sau cánh cửa tối đen như mực, hơn nữa trong vòng tám giờ tới, trong phòng vẫn tối om, hoàn toàn không nhìn thấy mặt của người trong phòng.

Phó Thiên Thiên nhíu mày.

Rốt cuộc là ai đang ở trong căn phòng đó? Trịnh Tiên đi tuần tra ngang qua trước mặt Phó Thiên Thiên.

Sau khi nhìn thấy cô, anh ta kính cẩn chào.


Mợ chủ.
Phó Thiên Thiên quay lại nhìn thoáng qua Trịnh Tiên rồi gật đầu:
Ừ, buổi tối vất vả cho các anh rồi.

Vâng.
Nói xong, cô lại liếc mắt nhìn sang cửa phòng bên trái, sau đó cất bước rời đi.

Sau khi Phó Thiên Thiên rời đi, người đứng đằng sau cánh cửa cũng lặng lẽ rời khỏi chỗ và đi vào phòng ngủ.

Phó Thiên Thiên đi thẳng về phòng của mình và Bùi Diệp.

Sau khi vào phòng, cô phát hiện bộ đồ ăn trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, đèn trong phòng khách vẫn sáng như trước nhưng Bùi Diệp lại không có ở trong phòng khách.

Phó Thiên Thiên nhìn thấy đèn sáng ở thư phòng, còn Bùi Diệp đã mặc đồ ngủ, đang nói chuyện điện thoại trong đó.

Nghe nội dung thì là việc của Tập đoàn Bùi thị.

Cô không quấy rầy Bùi Diệp mà đi về phòng ngủ.

Nửa đêm, khi đang say giấc, Phó Thiên Thiên cảm nhận được vị trí sau lưng hơi lõm xuống.

Sau đó, một lồng ngực ấm áp dán vào lưng cô.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.