• 453

Chương 450: Nhà ảo thuật


Mỗi lần đi xuống một tầng, cô tập trung tinh thần, muốn sử dụng giác quan thứ sáu.

Khi đi xuống đến tầng mười tám, cảm khác khiến đầu cô khó chịu đã lên đến cực điểm.

Cô đi ra khỏi cửa an toàn, nấp ở ngoài phạm vi quan sát của camera.

Đúng lúc này, Phó Thiên Thiên nghe thấy có tiếng hét thất thanh trong một căn phòng nào đó.

Tiếng hát này nghe như thể Phó Thiên Thiên cau mày.

Một lúc sau, cánh cửa căn phòng phát ra tiếng hét thảm thiết bị mở ra.

Sau đó, có vài tiếng bước chân lộn xộn truyền tới.

Những người đó đi ngang qua khúc quanh bên cạnh cô.

Khi cô định bắt mấy người đó, một bóng người thình lình xuất hiện, kéo cô lùi đến cửa an toàn.

Thời điểm người nọ kéo Phó Thiên Thiên, mấy người kia đã đi ngang qua vị trí mà cô vừa mới nấp.

Đợi những người đó đi vào trong thang máy, Phó Thiên Thiên và người kéo cô mới ra khỏi cửa an toàn.

Khi nhìn thấy rõ mặt người trước mắt, con người của Phó Thiên Thiên hơi co lại.


Chung Bình Quân, là anh!
Chung Bình Quân cười quyến rũ:
Cô Phó hình như rất không muốn nhìn thấy tôi nhỉ?

Sao anh lại ở đây?
Phó Thiên Thiên nhìn anh ta với vẻ đầy nghi ngờ.

Chung Bình Quân khẽ dựa vào tường, nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, ngón tay giữa cong lại, xếp thành hình hoa lan khẽ nâng cằm và nói:
Chung thì cũng có sản nghiệp ở thủ đô.

Tôi thay ba tôi đến đây bàn chuyện làm ăn.

Không ngờ lại ở cùng khách sạn với cô Phó.

Thật đúng là trùng hợp!


Phó Thiên Thiên thờ ơ liếc nhìn hắn.

Lại là ngón tay xếp thành hình hoa lan.

Tuy bây giờ không còn động tác vuốt tóc nữa mà đổi thành nâng cằm nhưng vẫn rất ẻo lả.

Có điều hành vi của một người đã có từ khi sinh ra, cho dù sau này người khác muốn thay đổi cũng rất khó.

Cho nên Phó Thiên Thiên không nói gì nữa.

Cô không trả lời hắn mà đi thẳng về phía trước, đi tới trước cửa căn phòng đã phát ra tiếng kêu thảm thiết lúc trước.

Cánh cửa chỉ khép hờ.

Phó Thiên Thiên đẩy cửa ra thì mùi máu tanh từ bên trong đã xộc lên.

Cô đẩy luôn cửa và bước vào phòng.

Chung Bình Quân theo sau cô.

Sau khi đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sắc mặt hai người đều thay đổi.

Trên chiếc giường trong phòng, dưới sàn nhà bên cạnh giường, bên cạnh bồn rửa tay trong nhà vệ sinh là ba người, gồm một đôi nam nữ trung niên và một bé trai khoảng 8 tuổi.

Cả ba đều đã thiệt mạng, tình trạng tử Vong rất thê thảm.

Nhìn thấy mặt người đàn ông ngã cạnh giường, Chung Bình Quân cau mày.


Là anh ta à?


Phó Thiên Thiên quay đầu lại nhìn hắn:
Anh biết anh ta?
.

Chung Bình Quân gật đầu:
Người đàn ông này là một nhà ảo thuật vô cùng nổi tiếng.
Phó Thiên Thiên nhíu mày:
Anh nói anh ta là một nhà ảo thuật?
Chung Bình Quân lại gật đầu lần nữa.


Đúng vậy, vì không thể nhìn ra được sơ hở nào trong những trò ảo thuật mà anh ta biểu diễn nên anh ta được gọi là nhà ảo thuật thiên tài.
Hắn giới thiệu về người đàn ông:
Những màn ảo thuật rất siêu đẳng ấy đã

mang lại cho anh ta số tài sản khổng lồ.

Chắc hẳn gia đình họ đã nhận lời mời của chương trình kỷ niệm ngày thành lập Đài truyền hình thủ đô nên mới đến đây để biểu diễn trong buổi truyền hình trực tiếp kỷ niệm thành lập Đài.

Không ngờ họ lại mất mạng ở nơi này.
Những người kia ra tay với nhà ảo thuật này để làm gì?

Phó Thiên Thiên quan sát xung quanh.

Căn phòng hơi lộn xộn nhưng không có bất cứ dấu vết đánh nhau nào.

Điều đó chỉ có thể nói rõ là những người kia đã sát hại gia đình ba người này một cách rất nhanh chóng, khiến họ chưa kịp trở tay thì đã bị giết chết.

Ví nam và hộp trang sức của phụ nữ rải rác trong phòng.

Xấp tiền dày cộm vẫn nằm yên trong chiếc ví nam, chiếc nhẫn kim cương có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu vẫn nằm trong hộp trang sức đang mở, không bị lấy đi.

Chứng tỏ...

đối phương giết người không phải vì tiền.

Chắc hẳn là những người vừa mới rời khỏi đây đã ra tay.

Nếu bây giờ đuổi theo đã không còn kịp nữa.

Đúng lúc này, tay của người đàn ông đang nằm dưới đất đột nhiên cử động.

Phó Thiên Thiên và Chung Bình Quân đưa mắt thoáng nhìn nhau với vẻ mặt hơi kinh ngạc.

Không ngờ người đàn ông vẫn còn sống.

Vừa rồi rõ ràng là anh ta đã không còn hơi thở nữa.

Người đàn ông từ từ mở mắt ra.

Sau khi nhìn thấy Phó Thiên Thiên, hai mắt anh ta bỗng lóe sáng, miệng anh ta hé mở như thể muốn nói gì đó với cô.

Phó Thiên Thiên ngồi xuống bên cạnh anh ta.


Anh muốn nói gì không? Hay muốn nhờ tôi làm gì cho anh?
Cô hỏi.

Trước đây cô đã gặp trường hợp tương tự, nạn nhân gặp được cô trước khi chết, muốn nhờ cô giúp xử lý một số việc hậu sự.

Nếu không phải chuyện phiền phức, cô sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của người đó.

Người đàn ông há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào.

Phó Thiên Thiên hiểu ngôn ngữ môi nên chỉ liếc mắt đã nhìn ra được là người đàn ông muốn cô đưa tay cho anh ta.

Cô nửa tin nửa ngờ đưa tay ra.

Lúc này, người đàn ông duỗi tay ra, nắm lấy tay cô.

Khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được có thứ gì đó rất lạ, giống như một loại năng lượng trượt vào trong tay cô dọc theo tay của người đàn ông.

Cô vô thức muốn rụt tay lại, nhưng năng lượng ấy lại mang theo sự hấp thụ mạnh mẽ, khiến tay cô không thể di chuyển.

Lát sau, Phó Thiên Thiên có cảm giác năng lượng có tính hấp thụ đó dần dần biến mất.

Cuối cùng, khi nó biến mất hẳn, bàn tay của người đàn ông cũng trượt xuống khỏi lòng bàn tay cô.

Phó Thiên Thiên nhìn bàn tay vẫn nguyên vẹn của mình, rồi khẽ nắm chặt tay lại và sầm mặt nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất.


Anh đã làm gì với tôi vậy?
Ánh mắt cô đẩy cảnh giác.

Cô có linh cảm rằng thứ mà người đàn ông này cho cô không phải là thứ tốt lành.


Đây là thứ mà họ muốn cướp.

Bây giờ tôi đã cho cô, cô hãy tự bảo vệ mình cho tốt.
Vì người đàn ông không phát ra được âm thanh nên đã dùng ngôn ngữ bằng môi để dặn Phó Thiên Thiên.

Nói xong, hai mắt anh ta từ từ khép lại, hoàn toàn tắt thở.

Phó Thiên Thiên:
...
Điều này có nghĩa là gì? Cô cảm thấy...

dường như bản thân đã dây phải một phiền phức.

Hơn nữa còn là phiền phức lớn mà cô không hay biết.

Sau đó, Chung Bình Quân gọi điện thoại báo cảnh sát đến xử lý.

Trước khi cảnh sát tới, Phó Thiên Thiên rời đi, giao lại hiện trường cho hắn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.