• 453

Chương 453: Thiên thiên, được không em?


Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh đã quá quen với cảnh này.

Trên đường đi, hai người họ ngồi ăn cơm cùng với Bùi Diệp và Phó Thiên, đã chứng kiến không ít những màn như vậy.

Mới đầu Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt còn khó nuốt vì bị đả kích.

Nhưng nhìn nhiều nên họ cũng bắt đầu miễn dịch, họ giả vờ ăn uống như thể bên cạnh không có ai.

Nhưng có một người không chịu nổi, đó là Đinh Thị Ni.

Cô ta vốn ở đây để phá đám Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên.

Tuy nhiên, thấy hai người họ thoải mái thể hiện tình cảm như ở chỗ không người, và Bùi Diệp còn phục vụ Phó Thiên Thiên khiến cô ta cảm thấy không thoải mái.

Cảm giác khó chịu này lên đến đỉnh điểm khi Đinh Thị Ni muốn ăn sườn xào chua ngọt, nhưng lại bị Bùi Diệp gắp vào bát Phó Thiên Thiên.

Thật quá đáng! Đinh Thị Ni tức giận đập bàn, đứng dậy và chỉ vào Phó Thiên Thiên:
Phó Thiên Thiên, cô không có tay hả?
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía Đinh Thị Ni, cô ta đang tức xù lông, nhìn chòng chọc vào Phó Thiên Thiên, không mảy may để ý đến ánh mắt của những người bên cạnh.

Phó Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi hoặc và khẽ nhướng mày, nhưng không nói lời nào.

Đinh Thị Ni chỉ tay, nói:
Cô muốn ăn thứ gì, chẳng phải cô có thể tự gắp lấy à? Vì sao cô phải bắt anh Diệp của tôi gắp cho cô?
Rốt cuộc cũng biết ý của Đinh Thị Ni đang nói ở đây là gì, Phó Thiên Thiên dửng dưng hỏi ngược lại:
Liên quan gì đến cô?
Đinh Thị Ni:
...
Cô ta nhất thời cứng họng, hồi lâu không nói tiếp được.

Thoạt đầu Đinh Thị Ni thực sự ghen tị với Phó Thiên Thiên vì đã có được Bùi Diệp.

Nhưng nếu Phó Thiên Thiên đã có được Bùi Diệp thì nên quý trọng anh mới phải.

Tuy nhiên, thấy Bùi Diệp yếu đuối hạ mình trước mặt Phó Thiên Thiên như thế, Đinh Thị Ni cảm thấy rất tức giận.

Từ trước đến giờ, Bùi Diệp luôn là người ở tít trên cao, sao có thể khom lưng vì một người phụ nữ như vậy?

Vẻ mặt Đinh Thị Ni thoạt đỏ thoạt trắng.

Khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình, cô ta bèn chỉ trích Phó Thiên Thiên:
Nhưng anh Diệp của tôi là tổng giám đốc của Tập đoàn Bùi thị, còn là chủ của dòng họ Bùi, có thân phận cao quý.

Sao anh ấy có thể làm những chuyện như này: Cho dù là gặp thức ăn thì cũng phải là cô gặp cho anh ấy chứ.


Trước sự chỉ trích của cô ta, Phó Thiên Thiên vẫn thờ ơ đáp:
Việc này liên quan gì đến cô?


Đinh Thị Ni lại cứng họng.


Phụ nữ nên phục vụ đàn ông mới phải.

Nếu cô đã là vợ của anh Diệp thì đương nhiên phải là cô phục vụ anh ấy!
Đinh Thị Ni hùng hồn trách móc.

Phó Thiên Thiên nhìn Bùi Diệp bên cạnh:
Vậy sao?
Bùi Diệp mỉm cười, lại gắp một miếng sườn xào chua ngọt nữa vào bát cô:
Thiên Thiên ăn sườn đi, đây là món em thích nhất đấy.
Phó Thiên Thiên thôi không nói nữa, chỉ gắp miếng sườn đưa lên miệng ăn.

Đinh Thị Ni:
...


Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh lại nhìn Đinh Thị Ni với ánh mắt mỉa mai.

Ánh mắt đó dường như đang nói: Đây là chuyện giữa vợ chồng người ta, người ngoài như cô chõ mũi vào, chẳng phải là lo chuyện bao động, xen vào việc của người khác ư?

Sau đó, Đinh Thị Ni chỉ có thể tiếp tục hậm hực nhìn Bùi Diệp phục vụ Phó Thiên Thiên.

Khi món tôm được bưng lên, Bùi Diệp lại bắt đầu bóc tôm, anh không ăn mà bỏ tôm đã bóc vỏ vào một chiếc bát nhỏ.

Sau khi bóc xong một bát tôm đó béo múp, anh đặt trước mặt Phó Thiên Thiên.


Thiên Thiên, tôm mà em thích ăn này.



Cảm ơn anh.


Đinh Thị Ni:
...


Quả là không tài nào nuốt nổi bữa cơm này.

Cứ ăn tiếp với tình trạng như vậy thì tối nay cô ta nhất định sẽ buồn nôn.

Đinh Thị Ni khó mà nuốt trôi bữa cơm.

Cô ta chợt buông đũa xuống rồi đứng dậy, rời khỏi phòng riêng.

Sau khi cô ta rời đi, Bùi Diệp lại múc một bát canh cá:
Thiên Thiên, canh này rất tươi, em nếm thử xem.
Phó Thiên Thiên liếc nhìn bát canh cá:
Người ái mộ anh đã đi rồi kìa.

Thế nào, không đuổi theo à?
Bùi Diệp:
Những người mà anh ái mộ đang ở đây.


Phó Thiên Thiên không nói thêm lời nào, chỉ bưng bát canh lên uống một hớp:
Thực sự rất tươi.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...
Ngô Danh:
...


Thôi, hai người họ no rồi.

Thật quá đáng! Họ có cảm giác kỹ năng khoe tình cảm của Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đã cao hơn một bậc.

Hai người này muốn tra tấn hội độc thân đây mà.

Ngày hôm sau là chuyến đi tới cung điện.

Tổng thống sẽ đón tiếp đoàn đặc phái viên của nước W và nhóm Bùi Diệp tại đây.

Trước khi đi đến đó, mọi người tự do hoạt động.

Phó Thiên Thiên dặn Tăng Nguyệt Nguyệt và Ngô Danh buổi tối nghỉ ngơi cho tốt rồi cùng Bùi Diệp về phòng.

Cô đi trước, Bùi Diệp theo sau.

Sau khi vào phòng, anh nhanh chóng khóa trái cửa lại.

Trong bóng tối, Phó Thiên Thiên định bật công tắc mở đèn, nhưng bàn tay cô còn chưa chạm vào công tắc thì đột nhiên có một bàn tay phủ lên mu bàn tay cô.

Bàn tay đó nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần.

Hai người xoay một vòng.

Bùi Diệp đè Phó Thiên Thiên lên cánh cửa, sau đó cúi đầu hôn cô.

Giây phút hai đôi môi chạm vào nhau, dường như tia lửa tóe ra khắp nơi.

Bóng tối khiến giác quan của họ rõ ràng hơn, càng cảm nhận được nhau hơn.

Khi đôi môi của Bùi Diệp chạm vào môi mình, Phó Thiên Thiên phản ứng lại gần như ngay lập tức.

Cô ấn hai tay lên bả vai Bùi Diệp, xoay người đè anh vào cánh cửa.

Cuộc đọ sức giữa hai người không ngừng nghỉ trong lúc họ hôn nhau.

Họ không chỉ dừng lại ở nụ hôn thông thường mà thi nhau vuốt ve đối phương.

Nhiệt độ không khí tăng dần do sự va chạm giữa hai người.

Bàn tay Bùi Diệp ẩn vào người Phó Thiên Thiên, để bản thân áp sát vào cô, để cô cảm nhận được sự điên cuồng của anh lúc này.

Phó Thiên Thiên hé mở đôi môi, ngước cằm lên.

Trong bóng tối, cô nhìn thấy đôi mắt Bùi Diệp như ngọn đuốc đang nhìn cô chằm chằm, giống như thợ săn đang nhìn con mồi vậy.

Bùi Diệp nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ không chắc chắn:
Thiên Thiên, được không em?


Phó Thiên Thiên khẽ nhếch môi:
Tôi nhớ, hiện tại thân thể này của tôi đã đủ 18 tuổi.

Mà...

bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp.
Câu nói của cô đã tương đương với sự ngầm cho phép.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.