• 360

Chương 456: Một đòn đã ấn định thắng thua


Phó Thiên Thiên đứng trước mặt Đỗ Hi Minh và Nhiễm Lai Khánh trong tư thế quân đội tiêu chuẩn.

Cô đến đây với tư cách là chỉ huy của bọn họ nên khi nhìn thấy cô, lẽ ra họ nên chào cô trước.

Nhưng khi thấy Phó Thiên Thiên đứng trước mặt mình, hai người đó chỉ nhìn nhau và không nói gì.

Ngô Danh khẽ nhướng mày.

Hai người đàn ông trước mặt rõ ràng là người đứng đầu của nhóm người này.

Họ lại không nói lời nào sau khi gặp Phó Thiên Thiên, rành rành là muốn ra oai với cô đây.

Có điều, ra oai với đội trưởng của anh ta cũng không phải là dễ.

Phó Thiên Thiên lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả mọi người trước mặt:
Người phụ trách của các anh đâu?
Đỗ Hi Minh và Nhiễm Lai Khánh lại liếc nhìn nhau lần nữa, sau đó nhìn cô với ánh mắt chế nhạo.


Nghe nói, mấy người là do quân khu Nam Tương ở Vân Thành cử đến?
.

Phó Thiên Thiên nheo mắt lại, nhìn rõ lai lịch của Đỗ Hi Minh và Nhiễm Lai Khánh rồi đáp với giọng lạnh tanh:
Đỗ Hi Minh, năm nay 36 tuổi, cấp bậc thượng tá, trung đoàn trưởng của trung đoàn Hai, quân khu thủ đô, từng lập công lớn một lần, được đặc cách thăng làm thượng tá.

Nhưng trong lần làm nhiệm vụ mà anh lập được công lớn, toàn quân suýt nữa đã bị tiêu diệt hết do sự chỉ huy không thỏa đáng.

Với công lao như thế mà cũng có thể được đặc cách thăng chức sao?
Đỗ Hi Minh hơi tái mặt:
Cô!


Ánh mắt Phó Thiên Thiên dừng lại ở Nhiễm Lai Khánh: Nhiễm Lại Khánh, năm nay 35 tuổi, cấp bậc trung tá, trung đoàn phó của trung đoàn Hai, quân khu thủ đô, cùng lập công với Đỗ Hi Minh, được thăng làm trung ta.

Anh được thăng chức cũng chỉ là nhờ ba của anh làm phó thủ trưởng của quân khu Nam Kinh, nhỉ?


Nhiễm Lai Khánh:
...


Phải nói rằng những lời nói của Phó Thiên Thiên đã làm mất lòng cả hai người.

Những người còn lại đều nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.

Trông cô cũng chỉ mới 18 tuổi mà thôi.

Chưa kể đến việc cô vẫn chỉ mang quân hàm thượng úy.

Một con nhãi ranh 18 tuổi lại khiêu khích một thượng tá và trung tá, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Quả nhiên, Đỗ Hi Minh và Nhiễm Lai Khánh bỗng thay đổi sắc mặt.

Đỗ Hi Minh cắn chặt môi dưới, giận dữ nhìn Phó Thiên Thiên:
Ăn nói ngông cuồng, không biết gì nên không thấy sợ.

Nếu bây giờ cô xin lỗi tôi thì có lẽ tôi sẽ không so đo việc cô đã sỉ nhục tôi đấy.
Phó Thiên Thiên thản nhiên quay mặt sang, nhấn nhá từng từ:
Chẳng lẽ...

những điều tôi vừa nói là sai sao?


Đỗ Hi Minh cười nhạt.


Thượng úy Phó, cô cố tình buông lời khiêu khích chúng tôi là phải trả giá đắt đấy.

Không biết tại sao thủ trương Ngụy lại chọn cô làm chỉ huy của chúng tôi.
Phó Thiên Thiên buông một câu nhẹ tênh:
Muốn biết à? Vậy thì đánh bại tôi đi đã.
Đỗ Hi Minh nheo mắt lại.

Anh ta đang muốn nói thế nhưng lại ngại nếu nói trước mặt nhiều người như này, sẽ khiến người khác nghĩ rằng anh ta bắt nạt một cô gái là không công bằng.

Huống hồ, người ta từ xa đến đây, bọn họ coi như là chủ nhà, mà chủ nhà thì không thể bắt nạt khách.

Nhưng bây giờ tự Phó Thiên Thiên đã đưa ra lời đề nghị, muốn anh ta đánh bại cô.

Vậy thì không phải là anh ta bắt nạt cô rồi.

Đỗ Hi Minh khởi động hai cánh tay, khớp xương cánh tay phát ra tiếng kêu răng rắc, âm thanh đó còn toát ra sự phấn chấn.


Đây là cô nói đấy nhé!
Phó Thiên Thiên khẽ nâng tay trái lên.

Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt đứng sau lưng nhanh chóng lùi về phía sau, nhường chỗ cho cô và Đỗ Hi Minh.

Sau đó, Phó Thiên Thiên nhẹ nhàng bước chân trái ra, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Cô nhìn Đỗ Hi Minh, lạnh lùng nói:
Bắt đầu đi!
Đỗ Hi Minh:
Cô bắt đầu trước đi.

Tôi là chủ, cô là khách, tôi nhường có ba chiêu.

Khỏi!
Phó Thiên Thiên lãnh đạm nói:
Cứ dốc hết sức mà đánh, nếu không, anh không đỡ nổi một đòn khi tôi ra tay đầu.


Ánh mắt Đỗ Hi Minh thay đổi.

Nói năng ngông cuồng giống như ánh mắt của cô, ánh mắt toát lên sự ngạo mạn khiến người ta khó chịu.

Nếu cô đã nói vậy, anh ta sẽ không khách sáo nữa.

Đỗ Hi Minh nhanh chóng tấn công, tung nắm đấm vào ngực Phó Thiên Thiên.

Cô nhẹ nhàng tránh đòn tấn công của anh ta.

Hơn nữa, khi tránh đòn, hai tay cô vẫn luôn chắp sau lưng.

Đỗ Hi Minh liên tục tấn công hai lần và tấn công với tốc độ nhanh hơn vừa rồi.

Chỉ vì một lần Đỗ Hi Minh gần chạm vào ngực cô nên cô đã dùng bả vai va mạnh vào lưng anh ta, làm anh ta loạng choạng suýt ngã nhào về phía trước.

Phó Thiên Thiên né đòn hết lần này đến lần khác khiến Đỗ Hi Minh mất kiên nhẫn và tức giận.

Đồng thời anh ta cũng phát hiện Phó Thiên Thiên không phải là tay mơ như anh ta dự đoán, ít nhất thì cô cũng rất giỏi trong việc né tránh.

Sau khi Đỗ Hi Minh tấn công ba chiêu, Phó Thiên Thiên vẫn chỉ tránh né mà không ra đòn, anh ta không nhịn được mà lên tiếng.


Thượng úy Phó, tôi thấy thủ trưởng Ngụy cũng chỉ vừa ý với kỹ năng né tránh của cô thôi.

Chung quy...

đến lúc gặp nguy hiểm, cứ chạy trốn là có thể kịp thời bảo toàn tính mạng rồi.
Sau khi nghe thấy câu nói này, Ngô Danh đứng một bên liên nhướng cao đôi lông mày.

Muốn chết hả? Đỗ Hi Minh lại có thể nói đội trưởng của anh ta chỉ biết né tránh là để sau này có thể kịp thời giữ tính mạng.

Chậc, chậc.

Đúng thật là không có mắt.

Ngô Danh vô thức bịt một mắt, không tiếp tục xem trận đấu nữa.

Phó Thiên Thiên hừ nhạt một tiếng:
Thế sao?
Dứt lời, cô bỗng nheo mắt rồi tấn công Đỗ Hi Minh một cách cực nhanh.

Thấy cô tung nắm đấm vào ngực mình, Đỗ Hi Minh định lùi lại theo bản năng song đã muộn, nắm đấm của Phó Thiên Thiên Giáng mạnh vào ngực khiến anh ta phải lùi lại vài mét.

Lúc anh ta mất trọng tâm mà lùi về phía sau, cô lại di chuyển như một cái bóng theo sát anh ta và tung một cú đá dữ dội vào mặt anh ta.

Giây tiếp theo, Đỗ Hi Minh ngã nhào xuống đất.

Còn Phó Thiên Thiên giống như không hề nhúc nhích, vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhếch miệng chế giễu:
Né tránh, chạy trốn cũng là một kỹ năng, xem ra...

anh không có kỹ năng này rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.