• 360

Chương 466: Vậy thiên thiên muốn anh ghen hay...


Nhưng Phó Thiên Thiên chắc chắn sẽ không tuân theo quy tắc đó, và tất nhiên là cô cũng sẽ không để ông ta sống sót.

Hiện tại, cô nhận ra Chân Bồ Thông hông tàn nhẫn như trong tưởng tượng của cô.


Ông muốn để tôi giữ lại năng lực này.

Ông không sợ tôi dùng nó để làm xằng làm bậy sao?
Chân Bộ Thông kinh ngạc trong chốc lát, sau đó mỉm cười nói:
Tôi tin rằng, hẳn là cô sẽ không dùng năng lực này bừa bãi.
Phó Thiên Thiên nhẹ nhếch mày:
Tại sao ông lại tin tưởng tôi như vậy?
Ánh mắt sắc bén của Chân Bộ Thông quét qua khuôn mặt Phó Thiên Thiên rồi quan sát cô từ trên xuống dưới.


Với khả năng quan sát trên chốn quan trường nhiều năm qua của tôi, xem ra cô ắt không phải là người bình thường.

Lời nói và cử chỉ của cô rất giống...
Chân Bổ Thông nói ra một kết luận:
Quân nhân! Và...

còn là quân nhân của nước Z chúng ta.
Thật không ngờ ông ta lại có thể nói ra thân phận của cô.

Nét mặt cô lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Với địa vị của Chân Bổ Thông, việc nhận ra thân phận của cô cũng là điều rất bình thường.

Phó Thiên Thiên dứt khoát trả lời thẳng:
Tôi là quân nhân, tôi nhận lệnh của thủ trưởng Cận đến thủ đô làm nhiệm vụ.
Nghe xong câu trả lời của cô, nét mặt của Chân Bổ Thông trở nên nhẹ nhõm hơn.


Nếu đã là người của thủ trưởng Cận cử tới thì được rồi.

Tôi và thủ trưởng Cận là bạn cũ.

Ông ấy sẽ không cử người vớ vẩn đến thủ đô thực hiện nhiệm vụ quan trọng.

Còn việc cô có thứ năng lực này càng là chuyện đương nhiên.


Phó Thiên Thiên khẽ nhếch môi:
Vậy tôi...

phải cảm ơn Phó chủ tịch Ủy ban Chân đã nương tay.
Chân Bồ Thông không nhịn được cười.


Nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì lại khiến tôi cảm thấy áy náy đấy.

Phó chủ tịch Chân hoàn toàn xứng đáng nhận lời cảm ơn đó.



Không ngờ cô còn trẻ như thế này mà đã được thủ trưởng Cận trọng dụng.

Xem ra, cô gái à, tương lai của cô vô cùng rộng mở đấy.
Chân Bổ Thông cảm khái nói với giọng điệu sâu xa:
Bây giờ thật sự không phải là thiên hạ của thế hệ chúng tôi nữa.

Trường Giang sóng sau xô sóng trước, những con sóng trước như chúng tôi đểu sắp bị xô lên bờ cát rồi.



Phó chủ tịch Chân nói khách sáo rồi.
Chân Bổ Thông cười đáp:
Được rồi, chúng ta đừng ở đây tán gẫu nữa, nên trở lại thôi.

Chồng cổ - tổng giám đốc Bùi rất quan tâm đến cô.

Lúc nãy cô cố tình làm đổ đồ ăn của tôi, lại còn đổi món ăn với tôi, làm tổng giám đốc Bùi ghen đấy.

Nếu anh ta biết cô và tôi ở đây bàn bạc lâu như vậy, e rằng anh ta lại sắp ghen đến nơi.
Phó Thiên Thiên cau mày nghi hoặc:
Ông nói là...

anh ấy ghen?

Sao thế? Cô không nhìn ra à?


Phó Thiên Thiên:
...
Cô không nhìn ra điều đó.

Huống hồ, cô đổi món ăn với Chân Bộ Thông là để cứu ông ta, cứu một rường cột của nước nhà, Bùi Diệp có gì mà phải ghen? Theo cô thấy, chỉ khi cô có hành vi mập mờ không bình thường thì anh mới có thể ghen, đúng chứ? Phó Thiên Thiên và Chân Bộ Thông nói thêm vài câu khách sáo rồi rời đi.

Khi cô trở lại chỗ cũ, Bùi Diệp đã phát hiện việc cô biến mất và đang chuẩn bị tìm cô.

Thấy cô đã trở lại, anh nhìn cô thở phào nhẹ nhõm:
Thiên Thiên, em đã đi đâu vậy?
.

Sau khi Phó Thiên Thiên dừng bước, mấy giây sau, Chân Bộ Thông cũng từ khúc ngoặt đi tới.

Ông ta mỉm cười nhìn Bùi Diệp:
Tổng giám đốc Bùi, lần sau có thời gian, chúng ta gặp lại nhé!
Thấy Chân Bổ Thông xuất hiện sau lưng Phó Thiên Thiên chỉ sau cô vài giây, lại còn đi ra từ cùng một hướng với cô, sắc mặt Bùi Diệp tôi đi.

Anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vừa rồi Phó Thiên Thiên chắc chắn là đã đi cùng với ông ta.

Rõ ràng là Phó Thiên Thiên không thể chủ động đi tìm Chân Bồ Thông, chắc chắn là ông ta đã chủ động tìm gặp cô.

Bùi Diệp lạnh lùng nhìn Chân Bổ Thông, như cười như không mà rằng:
Hẹn gặp lại.
Mong là không gặp lại nữa.

Trước khi rời đi, Chân Bổ Thông cố ý đưa mắt ra hiệu cho Phó Thiên Thiên, để cô chú ý đến sắc mặt của Bùi Diệp.

Phó Thiên Thiên cau mày, sau đó nhìn vào mặt Bùi Diệp thì quả nhiên thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mắt Chân Bồ Thông với vẻ thù địch.

Cô không khỏi ngạc nhiên.

Anh đang ghen sao? Khi Bùi Diệp thôi không nhìn Chân Bổ Thông nữa mà nhìn về phía cô, ánh mắt anh đã chuyển sang dịu dàng và cưng chiều.


Hôm nay bận rộn cả ngày, em mệt rồi phải không?
Phó Thiên Thiên gật nhẹ đầu:
Vẫn ổn.



Vậy chúng ta về khách sạn nhé.

Vâng.


Ngồi trên xe về khách sạn, càng nghĩ đến việc Phó Thiên Thiên và Chân Bộ Thông cùng nhau trở lại ban nãy, Bùi Diệp càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cuối cùng, anh vẫn không kìm được.

Nhìn Phó Thiên Thiên ngồi bên cạnh đang nhắm mắt giả vờ ngủ, Bùi Diệp khẽ ho một tiếng để phá vỡ sự im lặng.

Nghe thấy tiếng ho khan của Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên liền mở bừng mắt và nhìn anh.


Sao thế?
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, Bùi Diệp chợt cảm thấy hơi khó mở lời.


À, không có gì.

Có gì thì anh cứ nói thẳng.
Phó Thiên Thiên trầm giọng hơn.

Cô không thích người khác nói chuyện vòng vo và rề rà.

Đây là cô bảo anh nói đấy nhé! Bùi Diệp nghiêm túc nhìn cô:
Thiên Thiên, lúc nãy em rời đi một lát, là đi cùng Phó chủ tịch Ủy ban Chân à?
Phó Thiên Thiên gật đầu mà không hề che giấu:
Vâng.
Quả nhiên là cô đi cùng Chân Bố Thông! Một làn sương mù thoáng hiện lên trong mắt Bùi Diệp.


À, em và Phó chủ tịch Ủy ban Chân nói chuyện gì vậy?
Từ trước đến giờ Phó Thiên Thiên không hề giấu giếm Bùi Diệp bất cứ điều gì.

Cô kể lại cho anh toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người.

Tất nhiên, lúc họ nói chuyện này, vách ngăn ở giữa xe đã được đóng lại, Sở Hành ngồi trên ghế lái đằng trước không nghe thấy được.

Sau khi nghe Phó Thiên Thiên thuật lại, cuối cùng Bùi Diệp mới hiểu lí do cô đổi món ăn cho Chân Bộ Thông trước đó, sự ghen tuông vốn dĩ còn sót lại trong lòng anh cũng biến mất tăm.

Anh đã nói mà, Thiên Thiên của anh không thể có bất cứ sự dây dưa nào với người đàn ông khác được.

Anh tin tưởng Thiên Thiên của anh một cách tuyệt đối!

Phó Thiên Thiên:
Lúc ở trong sảnh tiệc, anh đã ghen khi tôi đổi món ăn cho Phó chủ tịch Chân à?


Bùi Diệp:
...
Sao bỗng nhiên lại chuyển chủ đề rồi? Bùi Diệp không hề có sự chuẩn bị tâm lý nên đã hơi ngẩn ra.

Anh ngây người nhìn cô.

Khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Phó Thiên Thiên, không hiểu sao lại khiến lòng anh dâng lên cảm giác tội lỗi, giống như việc

anh ghen tuông vì cô là một tội ác vậy.

Bùi Diệp cảm thấy mặt mình nóng lên.

Anh ho nhẹ một tiếng:
Thiên Thiên muốn anh ghen hay là...

không ghen?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.